Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 130 : Linh thảo cấp 2 giáp đẵng đến tay. thu lấy một tên nô bộc

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Cống Hiến Điện nơi bàn trao đổi quen thuộc vẫn là dáng ngồi không thể nhầm lẫn với bất kì ai. Cao Hàn miệng ngáp ngắn ngáp dài dùng tay áo đuổi đi mấy con ruồi đang bay qua bay lại làm phiền lão.



- Hừ thú triều chết tiệt, cứ diễn ra liên miên khiến thân già ta đây không sơ muối được gì, cả ngày cũng chỉ có lũ ruồi bầu bạn.



Hắn chán nãn dựa lưng vào tường thở dài ngao ngán.



- Hahaha Cao sư huynh đúng là mơ được ước thấy, Trần Duyên ta lần này mang tới cho ngươi không ít lợi lộc đây.



Cao Hàn rung mình vội vàng bật người dậy, hắn ngơ ngác nhìn quanh những tên chấp sự khác, bọn chúng vẫn buồn chán ngồi đấy.



- Chẵng lẽ chỉ có ta nghe thấy giọng nói vừa rồi?



- Cao huynh khí thế vẫn không hề thuyên giảm.



Trần Duyên bất ngờ từ hư không hiện thân khiến Cao Hàn bật ngữa.



- Hahaha lão Cao ngươi không lẽ ngồi một chổ khiến xương cốt cũng mục cả rồi.



- Hừ xương cốt của ngươi mới mục.



Lão Cao nổi khí quay qua hét vào lũ đồng bạn.



- Hì hì hì Trần tiểu huynh đệ ngươi…ngươi tu vi của ngươi không lẽ…



Cao Hàn cười nịnh nọt bỗng nhiên nhận thấy tu vi của Trần Duyên đã sâu không lường. Hắn mấy chục năm tu vi đã là tu sĩ Luyện Khí kì viên mãn nhưng lại không thể nhìn thấu thực lực của đối phương đương nhiên kết quả chỉ có một. trước mắt hắn chính là tiền bối Trúc Cơ kì.



- Không…không dám Cao Hàn ra mắt Trần tiền bối.



Trong chốn tu sĩ cấp bậc là thứu sâm nghiêm không thể bị phá vỡ, Cao hàn vội vàng cúi lạy nếu như ở đây không có trướng che sợ rằng cũng khiến cho những tên kia một phen hoảng hốt.



- Cao huynh không cần khách sáo, ta tới đây mục đích chỉ có một muốn làm phiền ngươi trao đổi một vài thứ.



Hắn lấy ra trong người hơn mười túi trữ vật ném tới.




Nhưng cơ duyên của hắn đã tới Trúc Cơ đan thứ mà mỗi năm chỉ có ba viên do chính tay Tam Trưởng Lão luyện ra. Chính Tứ Trưởng Lão đã cầu xin tông môn một viên hiếm hoi cho đệ tử chân truyền duy nhất của lão.



Hắn cơ duyên không tệ trong lúc mập mờ (biết rùi đó ^-^) liền đột phá nên viên đan dược này rốt cuộc để không. Nay xảo hợp lại tìm thấy một kẻ tâm tư linh thông bỏ đi một thứ không cần thiết đem lại một tay sai đắc lực cũng đủ để hắn kinh hỉ.



- Cao Hàn ngươi không lẽ muốn dùng lời nói hòng qua mặt ta.



Cao hàn tái mét, đứng trước ham muốn ngàn năm thọ nguyên lão dù có lịch luyện sâu dày đến đâu cũng không thể nào chống lại.



- Cao Hàn đời này kiếp này chính là nô tài một lòng trung thành đi theo chủ nhân, nếu như một lần trái ý liền bị thiên lôi chặn đánh linh hồn không thể luân hồi.



Lão cắn răng chỉ tay lên trời thực hiện lời thời thiên đạo.



Bầu trời trong xanh bỗng nhiên xuất hiện một đạo tia sét từ hư không đánh xuống rồi cũng tự nhiên mà biến mất không để lại một giấu vết.



- Hời không biết là một kẻ điên hay ngu ngốc đây.



Lão giả râu tóc bạc phơ ngồi trên ghế mây mắt nhìn lên bầu trời nơi mà thiên đạo chứng giám.



- Rất tốt đây chính là phần thưởng cho ngươi.



- Nô tài đội ơn chủ nhân.



Cao Hàn kinh hĩ vội vàng bắt lấy.



- Sau này ngươi gọi ta công tử là được, chuyện này không thể lộ ra ngoài cứ an ổn mà làm chấp sự của ngươi. Khi nào ta cần đến sẽ tự động tới tìm ngươi.



Trần Duyên quay người rời đi.



- Cung tiễn công tử.



Cao Hàn quỳ rạp xuống đất, đợi tới khi lão ngẫn đầu thì Trần Duyên cũng đã khuất bóng.