Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 16 : Tồn tại không tưởng tượng nổi, nhân tâm khó dò
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
(chương sau ta định viết có nội dung 18+ không biết các đạo hữu nghĩ sao????? Xin ý kiến ở phần bình luận.)
Sau khi làm xong mọi thứ, Trần Duyên không vội rời đi ngay. Thương thế trong người vẫn còn, đây lại là nơi chữa thương không tệ.
Hắn ngồi xuống bắt đầu kiểm tra túi linh thú, bất ngờ là bên trong lại có gần trăm cái kén trắng nằm một góc.
Trần Duyên chưa kịp hỏi thì Chu lão đã nói:
-Khi ngươi ngất đi ta đã bảo tiểu mập mạp ra lệnh cho bầy Thực Huyết Trùng thôn phệ xác của hai con yêu thú kia rồi. Mặc dù vụ nổ rất lớn nhưng huyết nhục của yêu thú cấp hai không thể coi thường.
-Ngoài ra còn chuyện này ngươi muốn nghe tin vui hay tin buồn trước nào?
Hắn nghe vậy liền không cần suy nghĩ:
-Ta muốn nghe tin vui trước.
Lão cười hà hà nói:
-Tin vui là con Thực Huyết Trùng đầu tiên người kí kết khế ước nhận chủ đang lột xác trở thành linh trùng Ất đẵng.
-Còn tin buồn?
Trần Duyên hồi hộp lắng nghe.
Chu lão chần chừ một hồi rồi nói:
-Cây linh thảo hai con yêu thú kia tranh dành đã không thấy đâu nữa.
Trần Duyên nghi hoặc suy đoán:
-Chẳng lẽ Địa Linh Sâm đã bị vụ nổ kia cuốn theo không còn cặn bã.
Chu lão lắc đầu nói:
-Không phải, dù cho có tan thành tro thì khí tức của linh thảo không thể nào biến mất như vậy được. Dù sao ta cũng là tu sĩ Nguyên Anh kì không thể nào ta không nhận ra. Trừ khi…
-Trừ khi gì? Lão nhân gia ngài cứ úp mở làm ta cũng nôn nóng theo.
Trần Duyên đã gắp không chịu được.
Lão suy nghỉ một hồi rồi nói:
-Hai huynh muội kia rõ ràng chỉ có thực lực Luyện Khí kì tầng bốn với tầng sáu mà có thể đi tới đây mà quần áo không hề xây xát. Mà nếu như đã có thực lực có thể vượt cấp khiêu chiến thì tại sao lại cần tới chổ ta nhờ tá túc chứ.
Chu lão mỉm cười suy đoán:
-Biết đâu bọn chúng thấy ngươi thực lực không tầm thường muốn tới tạo quan hệ, dù sao kẻ có bằng hữu tứ phương vẫn tốt hơn độc lai độc vãn. Hay là bọn chúng thật sự cần tá túc lại đây dù sao Trong Hắc Lâm rừng rậm này vòng ngoài thỉnh thoảng cũng có yêu thú cấp hai xuất hiện.
Trần Duyên nghe vậy liền suy tư, nhưng chỉ lúc sau hắn lại tự tin nói:
-Lời Chu lão nói cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ở nơi nguy hiểm như Hắc Lâm rừng rậm thì ta càng phải đề phòng. Không thể vì những suy đoán không có căn cứ đó mà ta mạo hiểm để kẻ không quen biết lại gần lúc ngủ.
-Với lại là bằng hữu thì sao chứ, thứ ta tin nhất là thực lực của bản thân ta. Chỉ có thực lực mới có được những gì mình muốn, bảo vệ những gì mình muồn bảo vệ không bị kẻ khác ức hiếp.
-Còn sinh tử chi giao thì không phải chỉ cần tá túc một đêm thì có thể có được.
Trần Duyên vừa nói toác lên vẻ tự tin. Bản tâm của hắn đã cực kì chắc chắn, có lẽ do khoảng thời gian đau đớn do đan điền và tuổi nhục suốt năm năm mang lại đã trui rèn hắn khó bị lung lay.
Hắn chỉ cần tri kỉ, bằng hữu sinh tử chi giao chứ không cần phải giao hảo tứ phương đi đâu cũng quen biết.
Thấy biểu hiện của hắn Chu lão mỉm cười hài lòng đạo:
-Bản tâm của ngươi đã rất vững vàng, có vẻ như ngươi đã có sư phụ rất khá.
-Điều ngươi nói không sai chỉ có thực lực mới là chổ dựa vững chắc nhất.
-Việc ngươi làm cũng không sai, hai huynh muội vừa rồi không tới đây một mình. Có chính xác mười tên cách đây ba dặm, có vẻ chúng chia nhau ra dò xét xung quanh. Kẻ mạnh nhất chỉ có tu vi Luyện Khí kì tầng sáu.
Trần Duyên nghe vậy thì sắc mạnh liền lạnh xuống.
-Có mười người đồng hành mà lại tới đây xin tá túc rõ ràng là không có dụng ý tốt. Chắc chắn là muốn nhân lúc ta bất cẩn mà phục kích, đã vậy thì…
Thấy Trần Duyên cười lạnh Chu lão cũng cười nói:
-Ngươi muốn đánh chủ ý tới chúng đúng không?
Hắn ngước mặt lên cười nịnh hót:
-Tất nhiên chúng đánh chủ ý tới ta thì tại sao lại bỏ qua cho chúng chứ. Lần này đành phải nhờ đến lão nhân gia ngài rồi.
Nói rồi một già một trẻ nhìn nhau cười.