Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 166 : Âm mưu lộ diện

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Đường mòn đầy rẫy Phệ Huyết Trùng không ngừng dao động, tên tu sĩ Trúc Cơ Sơ kì lặng người bước đi.



- Không ngờ trên cõi đời lại tồn tại một nơi cổ quái như thế này, nếu không tận mắt chứng mục chính ta cũng khó lòng tin nổi.



- Phía trước có ánh sáng, ắt hẵn đó là nơi thử thách diễn ra a.



Bên kia lối ra tiếp đón hắn không ai xa lạ, Tưởng Niệm, Như Phong cùng Bạch Long đã được Trần Duyên xắp xếp từ trước. Chứng kiến có người chờ sẵn khiến hắn có đôi chút ngoài ý muốn.



- Không phải là hai tên sao? Tại sao chỉ có một mình ngươi, người còn lại tại sao không xuất hiện?



Bạch Long tinh nghịch hất kiếm đối với tu sĩ hét lớn.



- Ta phải là người tra hỏi a, các ngươi là Ma Kiếm Tông đệ tử không có khả năng xuất hiện ở đây. Không lẽ các ngươi cũng bị vị tiền bối kia giam giữ?



Nhận ra đạo bào Ma Kiếm Tông hắn hơi chột dạ nhưng lại nghĩ bọn chúng cùng cảnh ngộ với mình nên cũng phần nào yên tâm.



- Tiền bối? ý ngươi muốn nói tới đại sư huynh.



- SÁT!



Như Phong cười khẩy, đại kiếm tung hoành làm cho hắn không thể ngờ.



Bên kia mật thất tình cảnh hai tên kia cũng không mấy khả quan, trước mắt một nữ nhân cả người toát lên âm hàn khí chất, nàng ta khống chế một đầu sát thi thập phần kì dị. Nhưng điều khiến bọn chúng dè chừng chính là tên nam nhân kì bí kia. Hắn rõ ràng hai chân không chạm đất, mái tóc bạc trắng trôi nổi giữa không trung cùng song mục không phải thuộc về nhân loại.



- Ngươi là kẻ dẫn dụ chúng ta vào đây, khai ra mau ngươi thật sự có âm mưu gì.


Trần Duyên khinh thường. Một bức tường linh trùng được dựng che chắn giữa hắn và hai tên tu sĩ kia. Bóng kiếm thế như trẻ tre đâm xuyên thủng tường dày hàng trăm đầu linh trùng nhưng tất cả đều vô ích. Trần Duyên thân ảnh không chút tiếng động, im hơi lặng tiếng biến đi mất.



- Không hay hắn đã thoát được, nơi này chính là lãnh địa của tên súc sinh kia, chúng ta khó lòng truy bắt hắn.



Một kiếm vô ích càng làm bọn chúng tinh thần sa sút không phanh, thần thức toàn diện bày ra hòng tìm kiếm tu tích của Trần Duyên.



- Đã tìm được hắn. Ngươi lần này có chạy đằng trời.



- Nhất Kiếm Toàn Diệt.



Huyết Kiếm khí thế bài sơn đảo hải, huyết tinh tanh nồng càng làm bầu không khí trở nên ảm đạm. Phi kiếm mạnh mẽ xuyên qua hơn mười vách tường linh trùng, cắm vào nhân ảnh ẩn nấp phía sau.



- Ha ha ha ngươi đã bị ta làm trọng thương đừng mong có thể tháo chạy.



Tên họ Tu kinh hĩ cực độ, một kiếm vừa rồi hắn vô cùng nắm chắc đã cắm vào kẻ kia yếu huyệt, kẻ thù không chết cũng phải trọng thương. Hắn không để vụt mất cơ hội trời cho này, pháp lực được điều động chấn tan linh trùng quyết đuổi theo truy cùng diệt tận.



- Ngươi vui mừng quá sớm a. Khai.



Nhân ảnh dần hiện ra, nam nhân lãnh khốc cùng gương mặt vô hồn, Huyết Kiếm đã cắm vào ngực nhưng hắn không hề hiển lộ đau đớn. Thậm chí song thủ như gọng kiề khóa chặt còn bắt lấy tên tu sĩ họ Tu phóng người xuyên qua Tiểu Phương Thế Giới mà Trần Duyên đã khai mở từ trước.



Họ Lăng nghe thấy hắn sư đệ thanh âm cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tên phiền toái kia cũng đã bị triệt hạ.



- Kì quái tại sao bọn chúng không hề dừng lại, không phải…



Hắn nội tâm lại dấy lên biến động, trong túi trữ vật lấy ra Truy Tùng Phù. Quả nhiên hắn sư đệ đã từ hư không biến mất không một chút dấu vết để lại.



- Ngươi lúc này ắt hẵn vô cùng run sợ đi.



Từ sau vách tường Trần Duyên bước ra từ giữa rừng Phệ Huyết Trùng, tên tu sĩ họ Lăng lúc này mới biết bản thân đã ngập tràn nguy cơ. Huyết Trủy pháp bảo cầm trên tay càng siết chặt, hắn rõ ràng đã bị dồn ép tới đường cùng.



- Ngươi đã giở yêu thuật gì, Tu sư đệ đang ở đâu?



- Ha ha ha ngươi nghĩ ta sẽ nói ra sao? Nếu như ngươi đã quyết tâm muốn biết tới vậy thì ta cũng không phải kẻ hẹp hòi. Hắn đang ở dưới địa ngục chờ ngươi tới đó cùng trò chuyện a.