Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 172 : Hai phe giết chóc
Ngày đăng: 11:20 30/04/20
Phía trước bọn người lai giả bất thiện, sau lưng lại là vực thẵm sâu vạn trượng. Bọn hắn đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiếp nhận nhiệm vụ tới đây giết Ma Kiếm Tông đệ tử, người vẫn chưa thấy đâu nhưng lại khiến bản thân rơi vào vòng vây nguy hiểm.
- Sư huynh, bọn chúng tốc độ đột biến, càng ngày càng nhanh hơn.
- Không còn cách nào khác, chúng ta đã bị bại lộ. Các sư đệ lần này ta e rằng phải tử chiến một trận. Kẻ nào có thể mở một đường máu thoát khỏi đây phải trở về bẩm báo tông môn trả thù cho những huynh đệ đã chết.
Hắn nghiến răng, cơ may sống sót vốn không đáng kể. Tâm trí sẵn sàng đón nhận cái chết đó mới chính là hi vọng mở ra một con đường máu cuối cùng.
- Vạn sư huynh, trên kia một toán người, bọn chúng y phục không thể đoán ra là người thế lực nào.
- Ta nghĩ 8 thành bọn chúng là kẻ xâm nhập.
Như Phong thuận miệng lên tiếng, khiến không ít người gật gù. Ma Kiếm Lâm lúc này đặc biệt phòng vệ nghiêm minh, một vùng rộng lớn đều cấm tiệt người ngoài. Bọn chúng không dám lộ diện rõ ràng không phải kẻ thiện lương.
- Chúng ta tới đây mục tiêu chủ yếu chính là Giáp đẵng yêu thú, không nên đối với bọn chúng mà gây ra bất kì tỗn thất nào.
Vạn Vân Phi không hổ là đệ tử lâu năm theo hầu tông chủ, hắn thập phần cẩn trọng. Nếu tin đồn không sai những người này ắt hẵn cũng đã nghe ngóng được tin tức nào đó nên mới mò tới đây. Thay vì cùng bọn chúng tranh đấu người sống ta chết thì liên hợp lại cũng là chủ đích không tệ.
Vạn Vân Phi dẫn đầu đoàn người tiến lại cách nơi ma Huyết Tông người trăm bước chân.
- Tại hạ Vạn Vân Phi đệ tử tông chủ Ma Kiếm Tông, chúng ta tới đây không hề có ác ý. Xin hỏi cao danh quý tánh của các vị đạo hữu để tiện bề xưng hô.
- Hắn…hắn không hề có ác ý sao?
- Sư đệ đừng để những lời hoa mĩ kia làm lu mờ tâm trí, rất có thể đây là quỷ kế của bọn chúng.
Hắn không phải là một tên ngốc tử chỉ biết chém giết. Đối với những kế nghi binh này khó lòng khiến hắn tin tưởng.
- Bọn hắn chín thành là người của Ma Huyết Tông, đám ma nhân kia trước đây cũng không phải chưa làm qua thủ đoạn lén lút xâm vào Ma Kiếm Lâm ám sát đệ tử đang lịch luyện.
Vạn Vân Phi pháp bảo là một thanh hắc kiếm thập phần kì dị, hắn không chế thanh pháp bảo này thập phần quen thuộc từng chiêu từng chiêu khiến tên cầm đầu Ma Huyết Tông tu sĩ phải gắn sức chỗng đỡ.
- Hắc Ma Thao Thiên.
Kẻ thù bỗng nhiên bị bao vây tứ phía bởi những vòng tròn kì lạ, hắn cả đời chưa từng thấy thứ nào tương tự.
- Ngươi đi chết đi, Vạn Lí Phân Kiếm.
Từ những trận pháp kì dị kia pháp bảo hắc kiếm với tốc độ khó tin lao ra nhắm thẳng vào hắn phía sâu đầu lâu đâm tới.
- Hừ, ngươi đừng nghĩ dễ dàng đạt được ý đồ.
Tên ma Huyết Tông cầm đầu tu sĩ quả nhiên không phải là hạng gà đất chó kiển, hắn nhanh như chớp né qua một chiêu tất sát. Nhưng vừa quay lại hòng bắt lấy Vạn Vân Phi pháp bảo thì hắc kiếm đã lao vào vòng tròn trận pháp khác mất hút.
Phía xa trên một chân đồi, Trần Duyên không khác gì tên phú hộ mới nổi. gối đầu trên đùi ngọc của mĩ nữ, há miệng đợi nàng bàn tay như đóa hoa lấy từng hoa quả cho vào miệng hắn. Trên mặt không hề che giấu vẻ hả hê ngắm nhìn phong cảnh vô cùng hỗn loạn đằng xa.
- Nàng đoán xem bên dưới phe nào sẽ giành lấy thắng lợi cuối cùng.
Tóm lấy nàng tay ngọc hắn đưa lên mũi hít thật sâu hương thơm nữ nhân, hứng thú cùng nàng quan chiến.
- Không phải là Ma Kiếm Tông chúng ta đại thắng sẽ có lợi hơn a?
Tưởng Niệm khó hiểu rặng hỏi.
- Nếu nàng thưởng cho ta, tướng công mới nói ra cho nàng biết.
Hắn mặt dày chỉ lên mặt mình, Tưởng Niệm từ lâu đã quen với bản chất xấu xa của hắn không lạ lẫm. Mĩ nhân ưu nhã hơi thở như lan nhẹ nhàng dùng làn môi mềm điểm trên má khiến hắn cười khoái trá.
- Khà khà bọn chúng bên nào tỗn thất đều có lợi, chúng ta chỉ có nhiệm vụ cuối cùng là dọn bãi a.
Hắn vô sĩ trêu đùa mĩ nữ, trong khi hơn trăm tu sĩ dưới kia không ngừng chiến đấu người sống ta chết.
- Hai vị sư đệ, sư muội có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ an toàn trở ra.
- Ahhh…
Ngay tức khắc đầu hắn như búa bổ, thì ra Tưởng Niệm đã nhanh chóng đứng dậy mặc cho Trần Duyên đáng thương tưng hửng đầu đạp mạnh xuống đá cứng.