Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 182 : Vở kịch 1 người

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Ma Kiếm Sơn nơi tập trung uy quyền của cả một tông môn, một nam tử ngoại hình thập phần thông thường. Hắn tử miệng phát ra những lời mà trước nay khó kẻ nào có được bản lĩnh làm được.



- Ta cũng thật sự hiếu kì, không biết có vị sư đệ nào ở đây có thể cùng Trần Duyên ta bình khởi bình tọa đây.



Hắn lời nói không chỉ trần trụi khiêu khích, kẻ hữu ý lại nghe ra ẩn sâu trong đó mang đến nặng nề thách thức chi ý.



- Quả thật con mẹ nó soái a, đây mới chính là cường nhân thật sự. Không như chúng ta sư huynh cả ngày chỉ biết đứng trước mặt tân đệ tử hô mưa gọi gió.



- Ha ha ha ngươi lấy hắn ra để so sánh với thiên tài đệ tử không khỏi quá khấp khiễng đi, hắn đời này Trúc Cơ hay không cũng là điều khó đoán.



Hàng vạn đệ tử khí thế trở nên sôi sục, bọn hắn thập phần mong chờ liệu có kẻ nào sẽ đứng ra trừng trị Trần Duyên vì dám hung hăng phách lối đây.



- Vạn sư huynh, tên Trần Duyên này quá ngông cuồng, hắn khẳng định không để chúng ta vào mắt.



- Phải, phải… chúng ta sao nhắm mắt làm ngơ được, danh dự Ma Kiếm Sơn đệ tử vạn năm nay không thể để một kẻ như hắn giẫm đạp.



Ma Kiếm Sơn người trên mặt đã nỗi lên huyết sắc, bọn chúng song quyền siết chặt như thể muốn ngay tức khắc xông tới dạy dỗ Trần Duyên.



- Tất cả yên tĩnh cho ta, đây không phải là nơi để các ngươi hồ nháo.



Vạn Vân Phi không khỏi nóng giận quay người hét lớn vào mặt những kẻ không biết trời cao đất rộng kia. Trên đó 10 vị Kim Đan tu sĩ tọa trấn, đừng nói những tên tôm tép bọn hắn, một môn phái cỡ nhỏ cũng sẽ bị diệt môn chỉ trong tíc tắc.



- Viên Thành Lực bái kiến chư vị trưởng lão.



Sau một hồi yên lặng, Bình Địa Sơn người rốt cuộc cũng không thể ngồi yên. Thân là kẻ dẫn đội, Viên Thành Lực không thể nào bày ra bộ mặt hèn nhát làm ô danh Trúc Cơ đệ tử.



- Đệ tử thu thập được 9 phần trái tim yêu thú, mong trưởng lão dò xét.



Không ngừng có những thanh âm nuối tiếc vang lên, ai nấy đều vì Viên Thành Lực một bước xẩy chân mà ca thán.



- Đệ tử Tào Minh kính dâng lên 9 phần trái tim yêu thú.



- Đệ tử Tà Quân không may chỉ có thể thu thập được 9 phần.



- Đệ tử…9 phần trái tim yêu thú…



- …
Thất trưởng lão giọng nói trong trẻo có chút ngoài ý muốn chống lại.



- Ta chấp thuận.



- Tên tiểu tử này đã từng lên núi của ta tu luyện, thiên tư không tệ. Với lại Thành Vũ ta xưa nay đều tuân theo chủ ý “kẻ mạnh nắm lấy tất cả”. Kẻ có tiềm lực bước chân vào Danh Bá Chi Bảng cũng không nằm ngoài chữ “mạnh”.



Ngũ trưởng lão đạo y khẵng khái nói.



- Ta không có quyết a.



- Ta cũng đứng ngoài cuộc chơi này.



- Quá nhàm chán, đối với lão phu không có lợi ích, lão phu không chơi.



Lần lượt tam trưởng lão, cửu trưởng lão cũng lục trưởng lão đều không muốn dây dưa. Tam lão trước nay đối với phe phái vô hình trong tông môn đều tránh xa không hỏi tới, nay cục diện đã cân bằng, kẻ chủ chốt nắm lấy quyền quyết định không ai khác ngoài đại trưởng lão.



- Khà khà khà, Vân Phi.



- Có đệ tử.



Đại trưởng lão đối với cục diện này cũng khó lòng khiến lão đau đầu.



- Ngươi đối với Trần Duyên khiêu chiến muốn rút lui a?



- Vạn Vân Phi là đệ tử Ma Kiếm Tông cũng đồng thời là tông chủ thân truyền đệ tử làm sao có thể khiến người mất mặt. Dù cho có phải tại nơi đây thịt nát xương tan cũng quyết không lùi bước.



Bỏ cuộc chịu thua sao? Đối với hắn điều đó còn khó tiếp nhận hơn cả cái chết.



- Còn người thì sao?



- Bẩm đại trưởng lão, đệ tử lời đã nói ra sao có thể trơ tráo rút lại. Sau trận chiến này không cần biết thắng hay bại, đệ tử cũng quyết tâm đánh một trận để các sư đệ, sư muội biết được thế nào là phong thái Ma Kiếm Tông người.



Trần Duyên càng không muốn rút lui, hắn lúc này đánh không còn gì bản thân danh tiếng, mà đó là mặt mũi của sư phụ, vị thế của Phong Ma Sơn, tấm gương của hàng vạn đệ tử dưới kia.



- Hảo, hảo, hai kẻ các ngươi đều là người trong cuộc mà đều không có hèn nhát rút lui thì lão già ta sao lại có thể ngăn cản làm giảm nhuệ khí kiêu hùng. Trận đấu này lão phu chuẩn.