Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 195 : Đêm mưa lạnh lẽo 18+(nhẹ)
Ngày đăng: 11:21 30/04/20
Khe suối gần đó được Trần Duyên đặt biệt để ý tới không những vì dòng nước trong vắt mát lành mà địa thế xung quanh lại cực kì bí ẩn khó lòng nhận ra có người ẩn nấp.
Diễm phụ ngồi trên mặt đá, gót sen khua nhẹ dòng nước. Cảm giác mát lạnh do dòng suối mang lại khiến cho nàng cảm thấy thương thế đã khá hơn rất nhiều.
- Chu phu nhân, ta đã án theo những gì phu nhân miêu tả đem về những thảo dược này. Không ngờ những linh dược thấp kém tưởng chừng bỏ đi lại có tác dụng trị thương đi.
- Nhà ta vốn truyền đời lấy hái dược làm kế sinh nhai nên đối với linh dược có một chút hiểu biết.
Nàng ưu nhã ngọc thủ đón lấy, tuy Chu Lệ Ảnh từng tiếc lộ xuất thân là hạng bần cùng do cơ duyên xảo hợp tìm được linh tài thần bí mà một bước lên mây đột phá Trúc Cơ nhưng Trần Duyên lại không tin. Nữ nhân tiểu gia không thể nào trong lời nói lại vô tình lộ ra khí chất bá đạo cùng suy tính tĩ mĩ được tới dường này. Mỗi lời nàng nói ra tuy không nhiều nhưng lại không có bất kì sơ hở làm cho hắn khó lòng điều tra được nàng tung tích.
- Ah…
Diễm phụ sau nhiều ngày trốn chạy thể chất đã không thể cầm cự, linh dược trên tay còn không đủ sức lực để giữ được nữa lỡ tay rơi xuống. Nàng trước kia trong mắt phàm nhân chính là thần tiên đi mây về gió, một cái phẩy tay trời long đất lở. Nay một khi không thể thu nạp chân khí, với thể chất của nàng lại chỉ có thể cùng những quý phu nhân chân tay mềm yếu đánh đồng. Chỉ riêng việc có thể tồn tại ở nơi đây hay không đã là điều khó nói trước huống chi là cùng kẻ khác tranh giành tài nguyên.
- Để ta.
Trần Duyên mỉm cười, lấy linh dược áp nhẹ vào vết thương, mĩ cước đặt trên đùi sau đó lại dùng vải băng cầm cố. Gót sen bị Trần Duyên chạm vào làm cho diễm phụ thần tình lo lắng, trừ tướng công chưa có kẻ nào có thể chạm vào. Từng cử chỉ nhẹ nhàng, những cái chạm khẽ trên da thịt, nàng muốn rút lại mĩ cước nhưng lại không làm. Từ tận sâu trong thâm tâm Chu Lệ Ảnh không muốn khoảng khắc này mau chóng tàn lụi, nàng nhắm khẽ mĩ mục như thể hân hưởng.
- Rột…rột…
- Ta cảm thấy trong người đột nhiên rất lạnh, Trần công tử hãy vào đây với ta nha!!!
Hắn tâm trí như bị nàng khống chế, trong đôi mắt ngây dại chỉ còn lại thân ảnh của Chu Lệ Ảnh. Như kẻ khát nước lâu ngày tìm được dòng suối nhỏ, Trần Duyên khát khao mãnh liệt trỗi dậy bước lại gần nàng.
Diễm phụ nhận ra Trần Duyên nhìn nàng say mê không dứt, nội tâm vốn thấp thỏm dần diệu lại. Nàng chủ động nhích đồn bộ căng tròn, lộ ra một chổ trên giường lá ý định đã không thể che giấu.
Chu Lệ Ảnh tay ngọc chủ động cầm tay Trần Duyên dìu hắn lên ngồi sát bên nàng. Diễm phụ lấy trong ngực áo một chiếc khăn hoa, diệu dàng chấm từng giọt nước còn đọng lại trên người hắn. Nàng hô hấp có chút dồn dập, hơi thở như lan khiến cho Trần Duyên cũng bị hương thơm từ người nàng cuốn hút. Nhưng hắn vẫn chưa hề chủ động ra tay, mặc cho mĩ phụ ân cần hầu hạ.
Mái tóc đen óng ả, xuôn dài như thác được nàng xỏa xuống. Ban đêm khi nghĩ ngơi đạo bào bức bách lại cản trở nàng yên giấc nên đã được Lệ Ảnh thoáng nới rộng. Diễm phụ cuối người thật sâu chăm chú từng chút một, ngọc thủ vô cốt vô dọc từng li từng tí trên đôi vai cường tráng của Trần Duyên vô tình lộ ra thấp thoáng cánh sen tiểu yếm.
Khăn hoa dọc theo khuôn ngực cường tráng chạy dọc theo từng múi cơ, tất cả đều được nàng chú trọng chăm sóc. Tay nhỏ đã tới lưng quần, Chu Lệ Ảnh mĩ diễm khuôn mặt đỏ bừng. Nàng ngón tay thon dài chạm vào hắn dây lưng, đôi mắt như ngấn nước ngước lên nhìn Trần Duyên như muốn sự đồng ý của hắn.
Đạo bào trễ nãi làm lộ ra bờ vai quyến rũ, Trần Duyên khẻ chạm rồi lại diệu dàng di trượt lên chiếc cổ cao cao. Tay hắn đi tới đâu, nơi đó liền trở nên đỏ hõn nhiệt lượng cũng tăng không kém. Chu Lê Ảnh ngọc thể ngượng ngùng, không ngờ chỉ bị Trần Duyên chạm nhẹ đã khiến nàng không thể kiểm soát bản thân, thư sướng hô hấp có phần mãnh liệt.
- Tùy ý phu nhân.
Nàng như được ân trên ban xuống mệnh lệnh, Chu Lệ Ảnh song thủ gắt gao nắm chặt lấy Trần Duyên dây lưng rồi lại lưỡng lự. Nội tâm của nàng đang dằng co giữa khao khát trống trãi cùng mặc cảm tội lỗi. Nàng nữ nhân đã không còn trinh tiết lại giữa chốn rừng sâu nước độc cùng nam nhân xa lạ làm ra chuyện người đời câm phẫn. Trong lúc diễm phụ còn đang mong lung thì ngọc thủ đã bị Trần Duyên tóm chặt, hắn cao ngạo nở nục cười khiến cho nàng ngất ngây.