Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 199 : Danh Bá Chi Bảng cường nhân

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Một khoảng đất trống, hai người Trần Duyên cùng Lệ Ảnh đều đang chú mục. Đầu Địa Long Khâu vẻ ngoài vô hại có chút rụt rè, thân dài chừng một thước co người lại giấu đi khuôn mặt thập phần đáng thương.



- Tướng công, chàng thật sự nghĩ đầu tiểu trùng này sẽ làm nên chuyện gì to tát đây.



- Nàng đừng xem thường linh trùng này, bời vì chúng thật sự vô cùng hiếm gặp, ghi chép về nó lại càng ít đến thương cảm nên không nhiều kẻ biết được sự lợi hại của Địa Long Khâu.



Địa Long Khâu ngoài kia sợ rằng đều đã tuyệt diệt không thể tìm thấy, Trần Duyên không ít lần tiếc rẻ. Nhưng mảnh thiên địa này khẳng định đã bị phong ấn từ thời thượng cổ, nên tiểu tử này mới có cơ may sống sót tới tận bây giờ. Khi cùng đầu ấu trùng này trao đổi thì dường như không còn đầu Địa Long Khâu nào khác, Tiểu Khâu này sợ rằng đã là đầu linh trùng cuối cùng còn sống sót thập phần đáng thương.



- Tiểu Khâu hãy cho ta thấy hình dạng thật sự của ngươi.



- Rống…



Linh trùng đồ án rực sáng tại mi tâm, trên thân của Tiểu Khâu cũng hiện ra hình dạng tương tự. Đầu tiểu trùng yếu ớt bỗng nhiên co giật mãnh liệt thân thể càng lúc càng phình to. Từ kích thước ban đầu bỗng chốc hóa lớn thành một đầu Địa Long Khâu đúng nghĩa dài hơn trăm thước, cao 3 trượng. Đồng thời sắc mặt ngây thơ đã bị thây thế bởi sự giận dữ khôn cùng. Trên miệng máu hàng vạn chiếc răng nhọn hoắc lĩa chĩa không hề theo thứ tự, chỉ cần nghĩ tới bị thứ kia cắn ngập vào thân thể đó là không thua gì thủ đoạn tra tấn tàn độc nhất.



- Tướng công, tướng công. Đây là Tiểu Khâu thật sao?



- Khà khà, không sai. Đây là hình dạng thật sự của Địa Long Khâu, hung thần một thời làm mưa làm gió từ thời thượng cổ khiến cho vô vàn bật đại năng ngày đó phải sợ hãi mà tìm cách diệt sát không để lưu lại hậu họa về sau. Mà đây chỉ là một đầu ấu trùng chưa trưởng thành mà thôi.



Hình thể lúc này của Tiểu Khâu không khác gì trong ghi chép của Chu lão để lại, đây rõ ràng là một đầu Địa Long Khâu thuần huyết mang lực lượng đáng sợ. Tuy chỉ là ấu trùng nhưng Trần Duyên vô hình cảm thụ được áp lực của Tiểu Khâu mang tới, điều mà chỉ những Trúc Cơ hậu kì tu sĩ mới có khả năng làm ra.



- Nhưng mà…Tiểu Khâu thần trí đã mất, thiếp sợ rằng nó không thể nhận ra chàng mà quay sang công kích chúng ta.



Lệ Ảnh lo sợ cũng có lí lẽ của nàng, Tiểu Khâu sau khi được Trần Duyên giải phóng sức mạnh thật sự vẫn còn đang điên cuống quấy phá, không những đất đá vô tri mà không ít những yêu thú nhỏ yếu cũng bị công kích, cả người rơi vào tầng tầng lớp lớp răng nhọn nhục thể bị loạn đâm mà chết.



- Tiểu Khâu, ngươi quấy phá chắc cũng đã thỏa mãn ít nhiều, trở lại đây với ta.



Trần Duyên không hề sợ hãi trước vẻ điên cuồng của Địa Long Khâu bởi vì mối liên kết kì diệu giữa bọn hắn vẫn còn đang vô cùng bền chắc. Tiểu Khâu chỉ đang tìm nơi để trút cơn thịnh nộ đã dồn nén bấy lâu mà mục tiêu để xâu xé không ngoài những yêu thú đã công kích nó.



- Chi…chi…



Tiểu Khâu hóa nhỏ thân hình phóng lại trên tay Trần Duyên, đối với tiểu trùng này hắn đã trở thành thân nhân duy nhất. Ngây thơ nét mặt cứ làm nũng hắn không thôi.
- Là…là Hồn Khí, không phải chỉ có những kẻ bài danh trước 20 mới có thể xuất ra Hồn Khí sao? Nói như vậy có lẽ là…



Toàn trường trở nên hoảng hốt, hai tên cao thủ Lưu Thừa Vũ cùng Long Kiên Nha trông thấy Hồn Khí lam sắc kia không khỏi có chút chần chừ. Hai tu sĩ ngang tài ngang sức nhưng một tên đã tu luyện ra Hồn Khí thì đó sẽ trở thành một trường chém giết một chiều. Nếu như bất cẩn thì không thể chiếm lây truyền thừa thậm chí còn rơi vào vòng chiến kia.



- Ha ha ha quả nhiên không uổng công Phong mỗ xem ngươi là đối thủ chân chính, đã vậy ta đây cũng không giấu diễm thực lực được nữa. Ra đây đi Phong Bằng Kiếm hồn khí.



Kiếm khí đại bàng bao phủ lấy Phong Tình Kiếm bên trong, bức tường gió tuy kín kẻ mà lại yếu ớt kia không ngờ lại ngạnh kháng được Mục Chứng Nhân kiếm chiêu làm cho bao nhiêu kẻ phải trố mắt ra nhìn.



- Không…không thể nào! Ngươi tu luyện bất quá 200 năm làm sao có thể dễ dàng ngộ ra thứ thâm ảo như Hồn Khí được chứ.



- Tại sao lại không thể, thiên tài như ta cùng người thường như các ngươi bất đồng. Hồn Khí của Phong Tình Kiếm ta chính là thiên hạ vô địch.



Mục Chứng Nhân không thể tin vào mắt mình, hắn tu thành Hồn Khí bất quá vẫn chưa tới trăm năm nhưng vẫn không thể coi thường vậy mà vẫn bị Phong Bằng Kiếm Hồn Khí kia dễ dàng ngăn trở. Vậy thì hắn Hồn Khí đã thức tỉnh tự bao giờ?



Suy nghĩ trong đầu càng làm Mục Chứng Nhân kinh hãi, từng bước loạng choạng cuối cùng lại không thể tránh khỏi bị Phong Tình Kiếm đánh bại.



- Mục Chứng Nhân, bài danh của ngươi giờ đây chuyển sang ta. Ngươi hãy an tâm mà chết đi, tử vong dưới kiếm của ta cũng coi như ngươi không bị bôi nhọ.



- Không…Mục sư huynh…hai tên súc sinh kia các ngươi mau tránh ra.



Hại vị đệ tử Trúc Cơ hậu kì không thể đứng yên chứng kiến đồng môn huynh đệ bị kẻ thù giết hại. Liều mạng vung kiếm hòng mở ra đường máu cứu lấy Mục Chứng Nhân.



- Hừ, chúng ta với các ngươi chính-ma bất lưỡng lập cớ sao phải nhường đường? Mất đi một đệ tử bài danh trên Danh Bá Chi Bảng cũng xem như là một đòn đau a.



Chính phái người hả hê cười lớn, mặc cho những đệ tử Ma Kiếm Tông kêu gào nhưng cách biệt quá lớn về số lượng, cùng thực lực không thể phát huy việc kịp thời chạy tới nơi cũng là bất khả thi.



- Ma nhân, đi chết đi



- Coong…