Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 2 : Hóa Mộc Quyết
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
Trần Duyên đi tới dãy sách để mộc công pháp, từng cuốn sách dày có mỏng có xếp ngăn nắp trên kệ sách gần trăm cuốn. Lật đi lật lại nhiều cuốn pháp quyết khác nhau, mỗi loại có đặc trưng riêng như: “Trường Xuân Quyết” tăng khả năng hấp thụ mộc linh khí nếu tu đến đại thành thì tốc độ hấp thu linh khí sẽ tăng 2 thành so với công pháp bình thường khác. “Bách Thảo Quyết” tên như ý nghĩa làm bạn với cỏ cây tăng tốc độ tu hành khi ở nơi cây cỏ rậm rạp rất thích hợp với các tu sĩ hay trồng linh cốc hoặc linh dược.
Trần Duyên lật rất nhiều pháp quyết nhưng không có loại nào hợp với mình, chủ yếu là tăng tốc độ hấp thu linh khí mà kinh mạch của hắn đã hấp thu vượt mức cho phép của đan điền rồi nêú tu luyện những pháp quyết này chẵng khác gì lâý độc bồi độc.
Đang lúc nang giải thì giọng nói ồm ồm của lão giã lại vang lên:
-Vẫn chưa tìm được pháp quyết thích hợp à?
Trần Duyên quay lại thì thấy lão giã đứng gần đấy nhìn về phía mình.
-Vấn đề cơ thể của ngươi ta đã nghe tứ sư đệ kể lại, đúng là nan giải!
Lão giã cười nhẹ bật than.
-Tiền bối người là…
Trần Duyên khẽ thốt.
-Ta là sư huynh của sư phụ ngươi, ngươi có thể gọi ta là nhị sư bá.
-Đệ tử bất kính xin kính chào nhị sư bá.
Trần Duyên cũng bất ngờ không thôi trong Ma Kiếm Tông, Tông Chủ không bàn thế sự tĩnh tâm tu luyện thì Nhị Trưởng Lão là người có thực quyền thứ 2 chỉ sau Đại Trưởng Lão.
-Hôm nay ta ở trước Tàng Kinh Các cốt là để chờ ngươi.
-Thì ra mọi chuyện đều do sư phụ sắp xếp ai ngờ lão nhân gia người lại nhắc nhỡ mình đến đây.
Trần Duyên nghỉ thầm bỗng cảm giác cay cay khóe mắt.
-Nghĩ gì hả tiểu tử còn không lại đây, không nể mặt sư phụ ngươi là sư huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử nhiều lần thì cần gì cái thân già phải cất công tới tận đây chứ.
Nghe thấy thế Trần Duyên liền cười hì hì trên mặt còn tia xấu hổ đia tới.
-Đa tạ nhị sư bá ân đức này đệ tử không bao giờ quên sau này sẽ dày công báo đáp.
-Xì… đợi ngươi báo đáp thì ta đã ở sau dưới 3 tấc đất rồi.
Lão xì mũi cười.
-Mặc dù không báo đáp lão nhân gia ngài thì cũng có thể báo đáp con cháu của ngài a.
-Thưa nhị sư bá công pháp mạnh như vậy tại sao tông môn lại ít người tu luyện đến vậy.
Trần Duyên thắc mắc như vậy cũng có lí của mình, chẵng lẽ công pháp naỳ có gì thiêú xót hay phải cái giá quá đắt tương tự như “Hóa Mộc Quyết”.
-Cũng không có gì nguy hiểm chỉ là điều kiện tu luyện quá mức hà khắc, mới bước đầu tu luyện đã khiến hơn 9 thành người bỏ cuộc. Đó chính là chân khí phải tinh thuần hơn bình thường 2 thành, mà đó mới là bước đầu tiên càng lên cao điều kiện càng khắt khe. Mà phải tu luyện tầng thứ 2 trở lên thì công pháp này mới thật sự phát huy uy lực của nó.
Trần Duyên trắc lưỡi thầm nghĩ: cũng đúng ngay cả pháp quyết làm tinh thuần chân khí mạnh nhất của luyện khí kì thì tu luyện đến đại thành cũng chỉ tinh thuần 2 thành, mà trúc cơ trở lên thì luyện công pháp của luyện khí kì để làm gì.
-Thôi được rồi ngươi đi đi.
Lão giã ngáp một hơi thật to tỏ vẻ buồn ngủ ý tứ trục khách rõ ràng.
-Đệ tử cáo từ, cảm tạ ơn truyền pháp hôm nay của sư bá.
Nói rồi Trần Duyên xoay người rời đi.
Trần Duyên vừa đi khỏi thì lão giã chợt lên tiếng:
-Còn nhìn gì nữa ra đi ta biết sư đệ đã đến đây từ đầu rồi.
Ngay lúc đó một người xuất hiện mặt áo bào màu tro không ai khác chính là sư phụ của Trần Duyên.
-Tại sao đệ không tự tay đưa pháp quyết cho hắn chứ. Mặc dù pháp quyết để chỗ ta nhưng đó là 2 ta cùng tìm được, nếu đệ muốn cho đệ tử của mình tu luyện thì cứ tới lấy làm cực cái thân già này.
Lão giã hỏi rồi cũng chợt hiểu ra liền cười khổ.
-Ngươi không muốn làm vậy bởi khác nào tự tay giết đệ tử của mình đúng không?
Trầm ngâm chút cuối cùng Tứ Trưởng Lão cũng lên tiếng.
-Ta nhìn Trần Duyên lớn lên nên biết rõ lòng nhập đạo kiên định đến mức nào. Cứ nhìn hắn mỗi ngày đều đau khổ thu nạp chân khí vào đan điền nhỏ bé của hắn để đột phá bình cảnh như thế thì ta cho hắn toại nguyện.
-Một lần cố gắng còn hơn sống 1 kíêp bình phàm suốt đời.
Nói rồi hắn đằng không bay đi.
-Rõ ràng ngoài lạnh trong nóng mà còn mạnh miệng. Ai ngờ rằng một Phong Ma giết người như ngóe lại cũng có lúc như thế này.
Vậy rồi lão cũng lững thững bước đi.