Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 20 : Song tu 18+

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Khi mọi việc hoàn thành, Tú Hạ Thảo bước xuống hồ. Nước làm cho y phục dán chặt vào cơ thể của nàng làm cho những đường cong mê người hiện rõ.



Tú Hạ Thảo ánh mắt quyến rũ nhìn hắn ý tứ mời chào rõ ràng, Trần Duyên cười ha hả liền đi xuống. Thân là người trong ma giáo thì đây cũng không phải là lần đầu, chỉ là từ khi phát hiện đan điền vấn đề thì tinh thần của hắn hoàn toàn bị đè nặng.



Nay mọi việc đã được giải quyết cũng đã đến lúc thả lỏng tinh thần. Tu luyện là một quãng đường dài, cứ thuận theo tâm cảnh mà đi. Gò bó bản thân chỉ làm hẹp đi con đường tu luyện.



Hắn lại gần kĩ lưỡng ngắm nghía cơ thể nữ nhân. Cặp núi đôi căng tròn kia do không có chiếc yếm ngăn cản đã được y phục ôm sát tạo ra hình dáng rõ ràng. Mà bất ngờ ở chổ y phục thắm nước vốn nặng nhưng cũng không làm xệ xuống tiền vốn ngạo nhân kia của nàng đủ cho thấy sự săn chắc của nó.



Cặp mông phì mĩ được chiếc quần màu hồng phấn ôm chặt cứ vênh lên. Thấy Trần Duyên cứ đứng đó ngắm nhìn làm nữ nhân cảm thấy ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên có nam nhân ngắm nhìn nàng lâu đến thế, nhìn thấy cặp mắt mê say của hắn làm nàng xúc động. Tú Hạ Thảo biết hắn mới chính là nam nhân mà nàng có thể nương tựa.



Một lúc sau, Tú Hạ Thảo chủ động cong chiếc lưng ong xuống làm cho bao nhiêu đường cong đều hiện rõ, ném ánh mắt mê say về phía hắn môi mấp mấy mời chào:



-Tiểu nô ở trong nước cảm thấy da thịt lãnh lẽo, chỉ mong chủ nhân lại gần đây ủ ấm cho thiếp.



Trần Duyên thấy nàng chủ động như vậy liền không chịu thua, hắn tiến đến ôm vu vật quyến rũ kia vào lòng trao cho nàng nụ hôn nồng cháy.



Trong khi lưỡi của cả hai đang chơi trò đuổi bắt, lúc thì trong miệng hắn lúc thì chạy khắp nơi trong miệng nàng thì đôi tay kia cũng không chịu yên phận. Bàn tay xấu xa của hắn rong ruổi khắp cơ thể nàng, từng lớp y phục được nhẹ nhàng cởi xuống làm lộ ra làn da trắng trẻo.



Khi tay của Trần Duyên vừa chạm vào da thịt thì cơ thể nàng khẽ run lên, không ngờ sau lần mưa móc lần trước cơ thể nàng đã không có sức kháng cự tới vậy.



Trần Duyên như thấy được điều đó đôi tặc thủ càng lúc càng làm loạn. Lúc thì xoa nắn cặp tiểu bạch thỏ săn chắc kia, lúc thì xoa lưng ong của nàng. Tay hắn lần theo da thịt xoa chiếc eo thon xuống cặp mông phì mĩ, rồi từ đằng sau tập kích tiểu cô nương bên dưới.



Lúc này Tú Hạ Thảo đã không còn bình tĩnh được nữa, nàng không đủ sức lực chống đỡ ngã vào lòng hắn. Sau một hồi chơi đùa cuối cùng nàng cũng phúng xuất, đợi tiểu mĩ phụ phục hồi sức khỏe hắn ngồi trên thành bờ hai chân nhúng vào nước.



Lúc này Tú Hạ Thảo nữa người trong nước giúp hắn cỡi y phục. Thân thể hắn hiện ra trước mặt nàng, cơ thể mặc dù hơi ốm nhưng góc cạnh rõ ràng, những khối cơ ở khắp nơi cho thấy sự rắn rõi. Trong lúc nàng còn đang say mê ngắm nhìn thì chiếc quần được hắn cởi ra, tiểu đệ to dài, những sợi gân hiện rõ như những con rồng quấn quanh cột trụ.
Hắn mở mắt ra xem xét kĩ cơ thể liền cảm khái:



-Không ngờ chỉ tu luyện một ngày mà đã gần bằng một tháng ta tu luyện trước kia. Chân khí trong cơ thể đã tinh thuần hơn trước, có lẽ đã tiếp cận ba thành.



-Mộc Linh Thể quả là danh bất hư truyền, tốc độ hấp thu linh khí còn nhanh hơn lời đồn đại. Có lẽ đám con cưng của ông trời kia còn giấu diếm rất nhiều thứ.



Trần Duyên suy nghĩ một hồi rồi nhìn xung quanh liền cười khổ:



-Có vẻ như số linh thảo này không chịu nổi tiến trình tu luyện của ta được nữa.



Nhìn số linh thảo, linh mộc hắn vừa trồng mới một ngày trước còn căn tràn đầy sức sống mà bây giờ trở nên gầy gò, bụi Tam Diệp Thảo đã xuất hiện lá vàng.



Rồi nhìn qua Tú Hạ Thảo cơ thể vẫn trần truồng đang gối đầu lên chân hắn. Hôm qua hắn quá mạnh mẽ làm cho nàng ăn không tiêu, không biết đã phải tiết thân bao nhiêu lần tới khi hắn nhận ra thì nàng đã bất tỉnh từ khi nào.



Trần Duyên dùng ánh mắt thương xót nhìn nàng, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra bộ y phục tất nhiên là của nam nhân rồi mặc tạm cho nàng.



Hắn đứng lên bước tới mật thất lớn nhất, mở ra não hải ý định luyện tập thần thông ”Thần Khống Vạn Trùng”. Não hải vừa mở chào đón hắn là ánh mắt khinh bĩ của một già một trùng nhìn hắn.



Sau một hồi cười gượng làm lành thì mọi chuyện tạm lắng xuống, nhưng làm Trần Duyên đau đầu nhất vẫn là tiểu mập mạp.



Không ngờ hắn lại bị một con tiểu trùng bắt trẹt, ngoài lời xin lỗi chân thành ra thì con sâu mập kia còn muốn hắn tăng thêm ba thành chân khí nữa xem như là đền bù cho việc hắn tái phạm làm tiểu mập mạp giận dữ.



Trần Duyên sảng khoái đáp ứng nhưng với điều kiện ngược lại là Tinh Thần Trùng khi chiến đấu phải trợ giúp hắn. Cả hai bên đều đồng ý dưới sự làm chứng của Chu lão rốt cuộc mọi chuyện được giải quyết êm thắm.