Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 225 : Truy nã Trần Duyên

Ngày đăng: 22:21 27/06/20


Nằm ẩn sâu giữa bạt ngàn núi non trùng điệp, một tòa tiểu viện lẵng lặng yên bình bám trụ. Khắp nơi chim muôn hót lên từng khúc rộn ràng hòa với thanh âm của những tiểu hài tử ngâm thơ thật sự có người cho rằng nơi đây là tiên cảnh cũng không sai.



Đình viện nho nhỏ hơn 10 tiểu hài tử đầu ba giá, trên tay cầm thi thư miệng vừa ngâm xướng vừa học theo lão sư ngoeo nguẫy cái đầu trông thập phần đáng yêu.



Được những hài tử này kính trọng gọi 1 tiếng lão sư nhưng tên thầy đồ này bề ngoài lại thập phần tuấn mĩ. Dung nhan như chỉ vừa 20, tay cầm thanh trúc đôi mắt hiền từ hài lòng nhìn xuống đám hài tử.



Không gian êm đềm trong nháy mắt bị phá vỡ, từ trên hư không một quyển thi thư màu hoàng kim mạnh mẽ quét qua khiến cho giấy mực trong đình bay loạn cả lên. Thầy đồ không lấy làm lạ lẫm, nhất thủ giơ ra dễ dàng bắt lấy. Thi thư hoàng kim cùng chữ viết bằng máu thập phần lăng lệ.



- Bình Bình.



- Lão sư.



Hài tử lớn nhất đứng dậy hướng lão sư cung kính chấp tay.



- Con hãy đưa các sư đệ trở về, hôm nay chúng ta chỉ học tới đây thôi.



- Đệ tử tuân mệnh.



Đợi khi những hài tử kia rời đi, thư sinh đầu ngón tay vẽ loạn mấy vòng quyển thi thư liền khai mở.



- Trần Duyên…Trần Duyên…Trần Duyên…



Trên nét mặt thư sinh vốn an tĩnh, thư thái ngàn năm không gì có thể thay đổi. Ấy vậy mà từng dòng huyết tự lơ lững kia, nam nhân nghiến răng nói ra danh tự kẻ thủ ác đến 3 lần. Đình viện rung chuyển dữ dội, vô số tiểu sinh linh xung quanh mười dặm đều run rẫy trong sợ hãi.



……………………………………………………….







- Ta…ta khai ra ngươi…sẽ tha cho ta một mạng?



- Hừ! Kẻ như ngươi không có tư cách cùng Trần Duyên này thương lượng. Ngươi chỉ có hai còn đường, một là trả lời tất cả nghi vấn của ta, nếu không kết cục sẽ như những con kiến bị ta sinh sinh bóp chết.



Trần Duyên nghiến răng từng chữ sắc mặt lạnh lùng, lực đạo càng lúc càng mạnh hơn khiến tên tu sĩ kia hoảng loạn không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn khai ra không dám nữa câu giấu diếm.



- Khà khà khà Dược Sơn Phái quả không hỗ danh là cự đại thế lực, Trần Duyên này có tài đức gì mà có thể đánh động tới một vị Kim Đan kì tu sĩ a.



Tên trung niên sắc mặt tái xanh, hắn nội tâm phập phồng lo sợ khi thấy Trần Duyên biết được quy mô truy bắt kinh thiên động địa nhưng lại không tỏ ra khiếp sợ.



- Hắn…hắn điên rồi, bị một vị đại tu sĩ Kim Đan đuổi giết…không ổn nếu như hắn bị dồn tới đường cùng tính mạng của ta cũng sẽ…



- Đa tạ hung tin hữu ích của vị đạo hữu này.



Trần Duyên tả thủ lơ lững pháp bảo Loa Trùng Ốc.



- Ngươi…ngươi muốn làm gì? Tất cả những gì ta biết được đều đã nói ra không giấu diếm. Ngươi không thể giết ta.



Hắn bất an nhìn qua hành động của Trần Duyên, tứ chi liều mạng giãy dụa.



- Ta chưa từng nói là sẽ tha mạng cho ngươi, ngay cả trong suy nghĩ cũng chưa từng.



Ném kẻ truy sát vào trong “luyện ngục”, tiếng hét thảm thương của hắn không thể đánh động tới tâm can của Trần Duyên.



- Có tâm hại người thì cũng phải có tâm phòng người, đạo lí này ta nhớ rất kĩ a.



Thu lại Loa Trùng Ốc, Trần Duyên ánh mắt sắc bén nhắm về một hướng. Đó không phải là Ma Tông lãnh địa hay là Ma Kiếm Tông bởi vì hắn thừa sức biết được bọn người kia từ lâu đã cắt cử nhân thủ mai phục. Nếu như thật sự mù quáng quay về chờ đón hắn chính là thiên la địa võng không thể vùng thoát.