Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 227 : Vẫn Ngọc Tháp

Ngày đăng: 22:21 27/06/20


Tin tức chấn động khiến cho vô số tu sĩ náo loạn, người cẩn trọng không muốn bị cuốn vào vũng nước đục liền tùy thời rời đi. Còn kẻ gan lớn tỏ ra hưng phấn không thôi, bọn chúng dù biết Trần Duyên thực lực kì dị lại càng muốn đâm đầu vào, tỏa ra khắp bốn phương tám hướng lùng sục mọi ngóc ngách ngay cả một con kiến cũng không tha.



Phân bộ Thiên Hạ Khách Điếm tựa như mật ngọt thu hút vô số sinh vật thèm khát, nơi đây không khác gì thánh địa, những kẻ phàm phu tục tử chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa mỏi mắt nhìn tới. Bởi vì nơi đây ngày thường người qua lại chỉ có cao đồ tông phái hay các vị tu sĩ nổi danh được Thiên Hạ Khách Điếm thừa nhận mới có tư cách tiến vào.



- Kia không phải là Trịnh tổng quản sao? Tại sao hắn lại hấp tấp như vậy, ngay cả đón tiếp một vài vị công tử có đại thế lực chống lưng ta cũng chưa từng nhìn thấy hắn nôn nóng tới mức này nha.



- Sao lại không nôn nóng cho được, ngươi có biết kẻ được Trịnh tổng quản đích thân ra tới tận cửa đón tiếp là ai không?



- Ra tận cửa?



Thân là tổng quản phân bộ Thiên Hạ Khách Điếm cùng tu vi Trúc Cơ hậu kì, Trịnh tổng quản dù xuất hiện bên trong Ma Kiếm Tông cũng phải được thông báo lên cao tầng từ đó tùy thời dùng lễ tiếp đãi. Đã mấy trăm năm nay nếu đối phương không phải là Kim Đan kì lão quái đều phải tự mình đi vào đại sãnh sẽ có một tên hầu cận dẫn đường.



- Không lẽ…là một vị tiền bối Kim Đan muốn làm một bút sinh ý lớn.



- Không phải, không phải. Lần này kẻ tới đây ta e rằng còn muốn mang theo phiền phức.



Đồng bạn càng mập mờ càng khiến hắn nội tâm ngứa ran.



- Tới a, tới a!



Bàn tử nặng hơn 300 cân vội vàng đạp tung cửa lớn, diện trên người chất lụa thượng hạng cùng không ít phục sức thu hút ánh nhìn. Đó chính là Trịnh tổng quản, kẻ được xem như là cánh tay phải đắc lực rất được Tháp Chủ trọng dụng.



- Trịnh mỗ bái kiến Trần đạo hữu.



Trước sân lớn, một nam nhân chấp tay sau lưng bao quanh hắn không ít hơn 10 hộ vệ giáp phục che kín người. Bọn chúng một thân thực lực đều cực kì cường đại, kẻ có tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kì nhưng ai ai đều ngần ngại chĩa mũi giáo vào Trần Duyên, một tên Trúc Cơ 3 tầng yếu nhược.



- Không lẽ đây là cách thức tiếp đãi khách nhân của Thiên Hạ Khách Điếm, Trần Duyên hôm nay được mở rộng tầm mắt a.



Trần Duyên hữu ý quét ngang một vòng, ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn tới liền khiến đối phương càng thắt chặt phòng bị.



- Nào có, nào có.



Trịnh tổng quản phất tay ra hiệu, mũi giáo liền rút ra nhưng bọn chúng vẫn không dám buôn bỏ đề phòng.



- Được Trần đạo hữu quá quan thật sự là vinh hạnh của tại hạ, làm sao dám bất kính đây.



- Vậy thì chúng ta vào trong nói chuyện, đứng ngoài đây ta quả thật cũng có chút tê chân đi.







- Đương nhiên là không! Bản tháp động phủ được phân thành 3 cấp bậc: đầu tiên là Bạch Phủ lượng linh khí đậm đặc 2 thành so với bên ngoài.



- Hoàng Phủ có lượng linh khí đậm đặc hơn 5 thành.



- Cấp bậc cuối cùng chính là Tử Phủ linh khí có thể lên tới 10 thành rất được các vị Kim Đan tiền bối ưa thích.



Trịnh tổng quản lấy ra 3 lệnh bài làm dẫn chứng, bề ngoài đều được khắc họa hình dáng của Vẫn Ngọc Tháp nhưng màu sắc khác nhau liền giá trị cũng vượt xa một khoảng lớn.



- Uhm quý điếm phân chia như vậy Trần Duyên cũng không nhiều lời, lấy cho ta một lệnh bài Tử Phủ. Còn thời hạn thì…10 năm đi, không dễ dàng gì tới được đây. Ta thật sự muốn nhân cợ hội này bế quan khổ tu trùng kích quan ải.



- 10…10 năm… Trần đạo hữu đừng trách Trịnh mỗ quản quá nhiều, Tử Phủ vốn là tài sản vô giá. Vẫn Ngọc Tháp trước đây đã ra nguyên tắc nghiêm ngặc. Tử Phủ chi có thể thuê trong vòng ít nhất 1 năm, cái giá phải bỏ ra đã là 10 khỏa trung phẩm linh thạch. Còn đằng này…



Hắn chưa kịp dứt lời Trần Duyên liền ném tới một túi trữ vật, Trịnh tổng quản bắt lấy. Sau khi phóng thần thức điều tra không khỏi kinh ngạc, dùng ánh mắt ngầm hiểu ý gật đầu với một tên hầu cận phía sau.



- Ha ha ha là Trịnh mỗ tầm mắt hạn hẹp, không nhận ra Trần đạo hữu lại là một người ra tay rộng rãi khó ai bì kịp.



- Hổ thẹn không dám nhận.



Trần Duyên chấp tay đáp lễ.



Linh thạch đã giao đủ, theo sau một tên tiểu tu sĩ Luyện Khí kì bước từng tầng. Càng lên cao linh khí càng trở nên dày đặc, ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ được cao thủ trận pháp tinh diệu khống chế từ trong hỗn độn bắt ra tạo thành 5 dòng khí hà nhẹ nhàng trôi vào những viên lam thạch được đặt tại trung tâm mỗi động phủ.



- Ngươi tên gì?



- Tiểu bối họ Tiêu tên độc một chữ Tiêu.



- Được, Tiêu Tiêu.



Cái tên này có chút quái lại khiến Trần Duyên vừa đọc vừa buồn cười.



- Tại sao trước động phủ lại có người ở đây tu luyện, bọn chúng không phải ở trong động phủ sẽ được lợi hơn ư?



Trần Duyên lấy làm kì hoặc, không ít hơn trăm người thi nhau ngồi nhập định. Nên nhớ rằng lúc tu luyện đều tuyệt đối cấm kị xuất hiện ngoại nhân, khong ít tu sĩ vì đề phòng mà không ngại khó khăn lập động phủ tại những nơi heo hút nhất.



- Những vị đồng đạo này đều không đủ linh thạch để lấy cho bản thân một động phủ vừa ý nên chỉ đành tọa thiền nơi đây giành giựt một chút linh khí thoát ra mà thôi. Bọn họ cũng không dám gây náo loạn nên Trịnh tổng quản cũng lười lí đến.



Dù không thể nắm lấy một động phủ nhưng ở nơi đây linh khí cũng cao hơn nữa thành so với ngoại giới. Không ít kẻ vì linh thạch thiếu thốn mà không tiếc mặt mũi nán lại húp chút ít canh thừa. Dù sao nếu suy nghĩ kĩ càng thì nơi đây so với ngoại giới thật sự khá khẩm hơn nhiều lần, bỏ qua một ít sinh hoạt cá nhân, bọn chúng đi nơi nào để có thể tìm ra một địa điểm vừa an toàn lại linh khí dồi dào như Vẫn Ngọc Tháp này chứ.



- Âu đây cũng là tán tu kết cục.



Trần Duyên cảm thán, hắn tuy từ nhỏ lớn lên dưới sự che chở của sư phụ nhưng cũng không ít lần chứng kiến vô số tán tu cùng đường mạt lộ phũ phục cầu xin dưới chân Ma Kiếm Tông. Mỗi người đều có riêng cho bản thân một số phận, con đường ngươi đi như thế nào đều do tự mình quyết định. Hắn song mục nhìn lên tầng cao theo bước tên tiểu tu sĩ Tiểu Tiêu dẫn lên phía trên trước ánh mắt hâm mộ của nhiều người.