Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 254 : Nữ nhân câu dẫn (18+)
Ngày đăng: 22:23 07/03/21
Trần Duyên ngồi sau thư án, hắn đôi tặc nhãn vẫn như cũ không thể rời đi khỏi Ngọc Ánh mĩ nhân chỉ là lần này có chút khác biệt.
- Hôm nay có gì đó kì quái a.
Hắn trong đầu vô vàn câu hỏi, từ ban sáng cảm nhận được ánh mắt của Ngọc Ánh nhìn mình có gì đó khác biệt khó mà dùng lời nói diễn tả. Y phục của nàng cũng không giống thường ngày, vẫn là đan bào thậm chí còn cố ý dùng trường bào che chắn kĩ lưỡng hơn trước kia không hề có kẻ hở. Nhưng Trần Duyên lại vô hình nhìn thấy những bộ vị mê người lộ rõ mồn một.
Song phong ngạo nghễ lại được đan bào dễ dàng ôm trọn, khắc họa ra từng đường nét chân thực, còn có hai tiểu đậu hằng lên bên ngoài y phục. Từng bước đi của nàng ưu nhã như tiểu miêu cùng đồn bộ phì mĩ vô cùng phối hợp khiến y phục vốn vô cùng rộng rãi lại trở nên ngợp thở một cách kì lạ.
- Trần Duyên, ngươi có điều gì khó nói sao?
Giọng nói âm vang tự nhiên im bặc, Trần Duyên ảo mộng bị phá vỡ. Hắn nhận ra Ngọc Ánh mĩ phụ đang từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần. Thay vì nàng cùng hắn đối mặt, mĩ phụ lại ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trần Duyên không tin vào mắt mình, Ngọc Ánh thân thể đẩy đà đã ở rất gần hắn.(mở treo miệng mèo rùi) Cánh tay run lên bần bật, cái cảm giác non mềm lâng lâng khó tả đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Cự phong mà Trần Duyên hằng ao ước lại dán chặt lên tay hắn, mĩ phụ dường như (hay giả vờ nhỉ???) vẫn chưa nhận ra.
Không chỉ có lực hút vô hình đối với nữ nhân, chính Trần Duyên từ sau khi tu luyện thần thông Thiên Hạ Hồng Lô hắn định lực đối với nữ nhân đã suy giảm đi không ít. Ngày thường đã có các vị thê tử giúp hắn kiềm chế dâm tính bộc phát, nhưng mấy năm qua ở bên Ngọc Ánh tâm tư đều đặt trên người nàng khiến Trần Duyên không thể phát tiết.
- Ngươi muốn làm gì?
Hắn giật mình nhận ra thì song thủ đã đặt lên phong nhũ kiên đĩnh của nàng.
Ngọc Ảnh sắc mặt đỏ hồng, nàng gạt phăng cánh tay của hắn khiến đan bào bị rách một mảng lớn. Trần Duyên như trời trồng, miệng hắn như bị đông cứng không cách nào bào chữa cho hành vi đáng hỗ thẹn của mình chỉ có thể chứng kiến nàng chạy thoát thân.
Nàng đắc ý.
- Ha ha ha tốt…tốt ta thích nhất chính là dâm phụ, nàng quả nhiên đáp ứng được khẩu vị của tướng công nha.
Trần Duyên cuồng tiếu, hắn để mĩ cước của nàng lên vai. Nơi đường mật nhất đã lộ ra ngoài không khí, đối với dâm đãng mĩ nhân này cách tốt nhất chính là mạnh mẽ chính phục nàng.
Nghĩ là làm, cự long uy mãnh không hề báo trước hùng dũng xâm nhập tiểu động.
- Ah…tra nam…chàng…muốn giết…ta…a…a…a.
Mấy trăm năm bao nhiêu nam nhân ngõ lời đều bị nàng từ chối từ ngoài ngõ, nơi tư mật vốn đã khép kín lâu nay. Bị Trần Duyên ngay tức khắc mạnh mẽ tàn phá, Ngọc Ánh có chút ăn không tiêu. Mĩ phụ khóc ròng, răng ngà cắn chặt lấy vai gấu của hắn tới mức chảy cả máu tươi.
- Không phải khi nãy nàng còn muốn khắc chế ta sao, tướng công sẽ cho nàng biết sự lợi hại của ta.
Trần Duyên song thủ tóm lấy phong đồn phì mĩ, hắn đứng thẳng nhấc bổng mĩ phụ đứng lên.
- Chàng…chàng muốn làm gì?
Nàng chưa thể kịp thích nghi với hình thể to lớn của cự côn thì hắn đột ngột đổi sang tư thế khác. Nàng cảm nhận được âm hộ bị căng cứng, sự trống rỗng đeo bám lấy nàng nay đều bị hắn nít chặt.
- Nàng sợ hãi sao? Nhưng ta lại thấy Ánh nhi lại vô cùng phối hợp nha.
Hắn xấu xa càng niết mạnh phong đồn mê người, mĩ phụ trong vô thức eo nhỏ xoay chuyển. Phong đồn liều mạng nhấp lên từng hồi, dường như nàng sợ rằng cự long không thể càng tiến vào sâu hơn nữa.
Trần Duyên ngay tức khắc đã cho mĩ phụ hiểu ra rằng bản thân nàng đã lo lắng vô ích. Từng lần đẩy hông là những lần hoa tâm bị công kích dữ dội. Tiếng hét thất thanh của nàng vang vọng khắp động phủ, nàng mặc kệ có kẻ nào nghe được. Ngọc Ánh chỉ biết điên cuồng tận hưởng nhục dục do Trần Duyên ban cho, để hắn tưới tắm nội tâm khô cạn của một mĩ phụ quá chồng.