Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 31 : Lấp lỗ, hốt phân
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
Ánh sáng từ hỏa cầu làm cho không gian xung quanh rõ hơn, trước mắt Trần Duyên là một hang động lớn sâu không thấy đáy. Đang lúc hắn phân vân không biết làm thế nào thì Chu lão lại xuất hiện.
-Không sao, lão phu không có cảm nhận được nguy hiểm nào tiểu tử ngươi cứ đi vào trong biết đâu tìm được cơ duyên gì đó.
Lời nói của Chu lão rất hợp ý Trần Duyên, lấy ra viên Dạ Minh Châu soi sáng đường đi hắn trực chỉ hang động tiến vào. Điều làm Trần Duyên cảm thấy kì lạ là bên trong còn rất nhiều hang nhỏ, có hang lớn cho người đi qua.
-Thật không ngờ, lần đầu tiên ta thấy có nhiều hang như vậy. Nếu kiểm tra từng cái thì không biết năm nào tháng nào mới xong.
Hắn liền vỗ túi linh thú, một đàn Thực Huyết Trùng bay ra. Nay đã là tu sĩ Luyện Khí hậu kì số linh trùng hắn khống chế đã hơn năm trăm. Mặc dù chúng chỉ là linh trùng Bính đẵng nhưng mỗi con đều là vô địch cùng cấp không thể coi thường.
Trần Duyên khống chế đàn linh trùng thăm nhập vào những hang tương đối nhỏ, không phải là hắn không chú ý tới những hang lớn bằng ngươi trưởng thành kia nhưng có trời mới biết trong đó có yêu thú lớn cỡ nào.
Nữa canh giờ trôi qua, Trần Duyên liền cảm nhận được có hơn mười con Thục Huyết Trùng đã chết. Sinh vật kia có vẻ rất tức giận đang từ trong hang bò ra.
Trần Duyên liền khống chế tất cả linh trùng bay trở về bao quanh lấy hắn, tay lấy từ trong túi trữ vật ra ba tấm Thiên Lôi Phù phòng thân. Tiếng động càng lúc càng lớn, rõ ràng có vật gì đó từ lòng đất tiến lại gần hắn.
-Cái gì một con trùng đất khổng lồ.
Trần Duyên dựt nảy mình, đây là lần đầu hắn thấy con trùng đất lớn đến vậy thân thể một người ôm mới hết.
-Tiểu tử ngươi không cần phải lo lắng, đây Động Địa Trùng linh trùng cấp một Ất đẵng. Loại linh trùng này chỉ sinh sống trong lãnh thổ của Động Địa Tượng, sống nhờ đào hang trong những cái hố do Động Địa Tượng làm ra.
Nghe Chu lão giải thích nghi vấn hắn mới biết bản thân còn nông cạn tới chừng nào.
-Ngươi đừng lo, loại linh trùng này ngoài việc đào đất ra thì thực lực không mạnh nên mới sống gần Động Địa Tượng để dễ bề trốn tránh kẻ thù.
Nghe tới đây hắn liền thở phào nhẹ nhõm, thu đàn linh trùng vào túi linh thú sau đó thả ra đàn linh trùng khác lần này chỉ có hơn trăm con. Chúng chính là đàn Thực Huyết Trùng lột xác trong kén kia. Một tháng trôi qua rốt cuộc những con linh trùng này đã trở thành linh trùng Đinh đẵng.
Hình thể của Thực Huyết Trùng gần như không đổi, chỉ có màu đen trên cơ thể đã bắt đầu nhạt dần. Riêng con linh trùng Ất đẵng mà Trần Duyên đặt tên là Tiểu Huyết kia rõ ràng lớn hơn một vòng, màu sắc đã chuyển sang hơi bạc.
Bất lực nhìn về phía trước, một nguồn uy áp khủng khiếp đang tiến lại gần. Trần Duyên đã tới giới hạn của bản thân hắn vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” cố gắng chống đỡ cơ thể.
Áp chế nội thương Trần Duyên gắng gượng đứng thẳng người lê từng bước về phía sau hòng thoát khỏi nguồn áp lực này. Hai canh giờ trôi qua rốt cuộc Trần Duyên đã thành công rời khỏi hắn cảm giác bản thân như hồi sinh.
Nhìn lại quãng đường mình đi qua tất cả thực vật bị ép nằm rạp xuống đất, hầu như không có sinh mạng nào sống sót. Biết đây không phải là nơi có thể ở lâu hắn liền nhanh chân rời khỏi theo hướng ngược lại.
Hết cách Trần Duyên đành quay lại Vấn Tâm Thác hi vọng có người nào ở đó. Trời không phụ lòng người, Ngũ Trưởng Lão đúng là đang ngồi tĩnh tâm cạnh thác nước. Hắn cười khổ lẫm bẫm:
-Biết vậy thì ta tới đây từ đầu rồi, đúng là làm chuyện ngoài dự định thì luôn rước họa vào thân mà.
Hắn bước lại gần, khom người hành lễ:
-Đệ tử bái kiến Ngũ Trưởng Lão, nhiệm vụ người giao cho đệ tử đã hoàn thành.
Lão khẻ mở mắt nhìn hướng Trần Duyên môi mấp máy:
-Ngươi bị nội thương, chẳng lẽ lũ Động Địa Trùng kia có thể làm khó dễ ngươi sao?
Trần Duyên bất đắc dĩ kể lại.
-Ta đã hiểu, thì ra ngươi đặt chân vào lãnh địa của Động Địa Tượng. Vị đạo hữu này của ta rất khó chịu khi kẻ khác vào lãnh thổ của hắn, cũng may đó chỉ là một cái giậm chân hâm dọa thôi nếu không ngươi đã trở thành phân bón luôn rồi.
Lão cười khà khà trên nỗi đau khổ của hắn.
-Dù sao ngươi cũng đã tới đây rồi, thử ngồi dưới ngọn thác này mau.
Nói rồi không đợi Trần Duyên dò hỏi lão phất tay một sức mạnh vô hình bắt lấy hắn ném vào thác nước. Từng giọt nước tưởng nhẹ nhàng nhưng rơi xuống từ thác nước chọc trời như những viên đạn pháo bắn thẳng lên cơ thể.