Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 37 : Phù Sa Thạch tác dụng

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Thấy sư phụ quan tâm làm cho Trần Duyên cảm thấy ấm áp.



-Sư phụ không ngờ rằng ta hồi phục sớm như vậy, nhưng lần này chắc phải ngoan ngoãn ở trong động phủ thôi.



Trần Duyên thầm nghĩ. Hắn nghĩ như vậy cũng không phải không có lí, bốn tên kia tuy sống sót trở về nhưng đều bị thương rất nặng thậm chí là mất một cánh tay. Mặc dù chuyện này không liên quan tới hắn nhưng Thập Trưởng Lão vốn nổi tiếng là nóng tính và bao che, bây giờ xuất hiện khẳng định sẽ biến thành nơi để lão ta trút giận.



Thấy hắn cầm truyền tin phù Hạ Thảo trong lòng lo lắng, nàng sợ rằng hắn sẽ lại rời xa nàng. Một tháng trước nhìn Trần Duyên thương thế khắp người trở về nàng khóc sướt mướt tới nổi gần như ngất đi. Nàng rất sợ hắn đi rồi sẽ không quay về nữa.



-Chủ nhân, chàng lại phải rời đi nữa sao?



Nhìn thấy ánh mắt không nở của nàng Trần Duyên mỉm cười nhẹ nhàng xoa mặt nàng nói:



-Tại sao phải đi? Ở đây ta có tiểu nữ nô dâm đãng như nàng còn chưa hưởng hết lạc thú thì ta sẽ không rời bỏ nàng.



Nghe Trần Duyên nói Hạ Thảo bỗng ôm trầm lấy hắn gương mặt hạnh phúc.



Đang ôm mĩ nhân trong lòng chợt nhớ ra điều gì hắn liền vỗ nhẹ vào kiều đồn của nàng.



-Tiểu nữ nô của ta mau mặc y phục vào hôm nay ta sẽ biến nơi này trở thành thiên đường của linh dược.



Nghe thấy phải rời khỏi lòng của Trần Duyên làm nàng không muốn nhưng lại không thể cải lời hắn liền buồn bả đứng dậy.



-Hãy để tiểu nô hầu hạ chủ nhân mặc y phục.



Vừa giúp Trần Duyên mặc y phục cơ thể trần truồng của nàng liên tục va chạm vào hắn. Sau đó nàng không ngần ngại liền ở trước mặt hắn mặc y phục vào, những lần uốn éo cơ thể của Hạ Thảo làm hắn hưng phấn không thôi nhưng Trần Duyên đã thao nàng nữa ngày rồi nếu như làm nữa hắn sợ nàng ăn không tiêu.



-Nhưng cũng phải làm chút gì đó.



Nghĩ rồi hắn xấu xa cười rồi từ từ tiến đến, từ đằng sau ôm trầm lấy nàng mà vuốt ve.



Hạ Thảo mừng thầm thì ra cơ thể nàng còn làm hắn mê mẫn như vậy.



-Tiểu nô của ta hôm nay đã kiệt sức rồi không cần phải cố để ta thỏa mãn đâu. Nàng cũng phải chăm sóc bản thân cẩn thận để ta còn chơi nàng lâu dài nữa chứ.



Nghe hắn nói nàng liền đỏ mặt, ở chung với Trần Duyên thời gian qua nàng biết hắn tuy lời nói dâm đãng nhưng tất cả đều muốn tốt cho nàng. Ngay cả chân khí khi song tu Trần Duyên đều chuyển năm thành sang cho nàng nếu không thì tu vi của Hạ Thảo cũng không tiến triển nhanh như vậy.
Bây giờ trong động phủ đã tràn ngập mộc linh khí thì ở trong mật thất của mình thì nhị nữ cũng có thể tu luyện.



Thấy tam nữ đi vào Trần Duyên bước tới ôm Hạ Thảo vào lòng vẻ cưng chiều rồi quay qua nhị nữ hỏi:



-Thời gian gần đây làm cho nhị vị tỷ tỷ chịu thiệt thòi rồi.



Hai nàng hằng ngày đều đã quen nhìn hắn âu yếm Hạ Thảo nên cũng không lạ gì, thậm chí thỉnh thoảng mọi người dùng cơm Hạ Thảo luôn ngồi trong lòng hắn dâng lên thực vật. Lúc thì đút cho hắn ăn thậm chí còn dùng miệng của nàng đưa rượu vào miệng hắn, mỗi lần như vậy hắn đều ôm nàng hôn thật sâu.



Trần Duyên thân mật với Hạ Thảo dường như không quan tâm tới sự chứng kiến của nhị nữ. Đối với hắn hai nàng đã là sóc trong lọ chỉ cần thời gian thì hai nàng sẽ chấp nhận hắn.



Trần Duyên đâu biết rằng nhị nữ cũng rất muốn ở cùng hắn, nhưng Linh Diệu sợ là hắn nghĩ nàng không còn trinh tiết, sợ nữ nhi sẽ khinh thường bởi vì nàng thấy được tình ý của Linh Diệp đối với Trần Duyên.



Còn Linh Diệp thì lại sợ mẫu thân bị tổn thương, dù sao phụ thân nàng đã tạ thế được ba năm. Ba năm trống vắng giờ đây mới tìm được nam nhân phù hợp biết chiều chuộng thương yêu mẫu thân nên nàng không muốn mẫu thân buồn phiền.



Từ khi tới đây nhị nữ cũng thấy được Trần Duyên cưng chiều nữ nhân của hắn tới mức nào. Hạ Thảo không chỉ có tài nguyên tu luyện phong phú mà tốc độ tu luyện cũng tiến bộ thần tốc. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc của nàng khiến cho nhị nữ phải ghen tỵ.



-Hai vị tỷ tỷ.



Trần Duyên nói lần nữa khiến nhị nữ từ trong suy nghĩ tỉnh táo trở lại. Linh Diệu bối rối nói:



-Mong đệ thứ lỗi, mộc linh khí trong đây quá dày đặc làm cho bản thân kinh hỉ nên không lắng nghe.



Thấy nàng đỏ mặt Trần Duyên cũng không để ý nói lại:



-Gần đây đã làm cho nhị vị tỷ tỷ phải thiệt thòi rồi.



Nàng vội vàng nói:



-Đâu có đâu có, đệ không chỉ cho hai mẹ con tỷ tá túc mà còn cho chúng ta tài nguyên tu luyện nữa chỉ sợ cả đời này chúng ta không thể nào trả hết nợ cho đệ.



-Nếu vậy hai vị tỷ tỷ có thể dùng cả đời trả nợ cho đệ, bản thân đệ còn vui mừng khôn xiết.



Nghe lời nói mập mờ của hắn Linh Diệu đỏ mặt chạy về mật thất trong ánh mắt của nàng còn ẩn chứa vẻ ước mong. Thấy mẫu thân rời đi Linh Diệp mặc dù không muốn, nhìn Trần Duyên ánh mắt không dứt rồi cũng đuổi theo.