Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 51 : 17+

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Bước tới một gian nhà rộng lớn, bên trong phòng ốc có thể lên đến cả trăm. Nơi đây vốn được xây lên cho các đệ tử tu luyện trong thời gian lưu lại. Không dừng lại lâu Trần Duyên đi tới phía sau vách núi, đó là nơi chư vị tiền bối tạo lập động phủ riêng của bản thân. Dù sao trận chiến này có thể lên tới cả trăm năm không thể đi đi về về được.



Bước tới động phủ đặt ở nơi hẻo lánh, Trần Duyên phóng ra truyền tin phù lập tức kết giới được mở ra. Bước vào thân ảnh quen thuộc vẫn bạch bào cùng với râu tóc bạc phơ khuôn mặt bất biến nhìn hắn.



-Đệ tử kính chào sư phụ.



Ánh mắt lão nhìn hắn trầm ngâm hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng:



-Nhiệm vụ lần này ngươi làm rất tốt, ngay cả Đại Trưởng Lão cũng rất hài lòng quyết định khen thưởng trọng hậu.



Nói rồi từ tay lão một túi trữ vật lơ lững bay về phía hắn.



Trần Duyên đưa tay tiếp nhận, hắn biết chuyện này không thể nào giấu kín được nữa.



Thấy hắn tiếp nhận lão cũng thầm gật đầu lên tiếng.



-Dù sao ngươi cũng là đệ tử chân truyền ta cũng không áp đặt ngươi, muốn trở về tông môn hay ở lại tùy ở ngươi.



Biết lão nhân gia trước tới giờ vẫn không hề giới hạn hoạt động của hắn, lời nãy giờ cũng chỉ là cho tông môn một câu trả lời thích đáng, Trần Duyên ngầm hiểu liền cáo lui.



Hơn ba tháng lang bạt trong Ma Kiếm Lâm thực lực của hắn đã có buớc tiến dài, ngoài trừ thu phục được Tiểu Kim thì đàn Thực Huyết Trùng đã lớn rất nhanh chúng gần như muốn tạo kén trở thành linh trùng Đinh đẵng. Trần Duyên lúc này đã có thể xưng là vô địch cùng cấp nhưng điều đó lại không thể thỏa mãn hắn. Điều hắn muốn nhất là nâng cao tu vi nhưng với “Hóa Mộc Quyết” đó là điều không thể, hơn ba tháng nay là thời gian tu vi đình trệ không hề tiến thêm bước nào.



Nếu không trở về bế quan tu luyện thì không lâu sau Trần Duyên sẽ bị chúng đệ tử vượt mặt, cái danh vô địch cùng cấp cũng trở thành trò cười.



-Lần này đành phải quay về động phủ khổ tu, dù sao thú triều diễn ra mấy chục năm là ít. Lúc đó ta đã là tu sĩ Trúc Cơ kì mọi việc không cần phải quá chú ý như bây giờ.
Nàng đứng lên lôi kéo Linh Diệp ra một góc, Trần Duyên đã từng nghỉ tới điều này rất nhiều lần nên chiếc giường này được hắn cố ý làm ra cho cả mười người nằm cũng không hết được.



Thấy ở đây chỉ có mình nàng cùng hắn Linh Diệu cũng đoán được chuyện tiếp theo là gì, mặc dù nàng từng có trượng phu nhưng đó là chuyện của ba năm trước. Gần đây không hề gần gũi nam nhân giờ đây trước mắt lại là kẻ khiến nàng từng đêm nhớ mong không dứt làm Linh Diệu ngượng ngùng tâm trí hỗn loạn.



Trần Duyên bá đạo ôm chặt lấy nàng, đôi môi dán chặt làm nữ nhân không thể nào thoát ra được. Cứ như vậy Linh Diệu buông thả tùy ý Trần Duyên, đôi tay nàng xiết chặt lấy hắn. Nàng cũng chỉ là một nữ nhân, thời gian qua gồng gánh bản thân đồng thời còn chăm lo cho nữ nhi làm nàng thật sự mệt mỏi. Giờ đây có nam nhân sẵn sàng chống đỡ những áp lực đó cho tâm hồn mẹ con nàng rung động.



-Từ bây giờ nàng cùng nữ nhi của nàng sẽ là nữ nhân của ta, chỉ cần ta còn sống sẽ nhất quyết không để nữ nhân của mình chịu thiệt thòi.



Câu nói của hắn làm dấy lên trong tim của Linh Diệu một niềm tin mãnh liệt rằng nam nhân này xứng đáng để trao thân cả đời. Nàng sung sướng gật đầu cùng hai hàng lệ long lanh chảy xuống.



Thấy nàng không phản đối Trần Duyên liền giúp nàng cởi y phục, thân thể đẹp như tạc của Linh Diệu hiện ra. Mặc dù nàng đã ba mươi lăm tuổi nhưng đúng thật là nữ nhân ba mươi như lang, cơ thể phong mãn đẫy đà, đôi gò bồng đảo sâu hoắm, cặp ngực căng tròn không hề chảy xệ khiến hắn say mê ngắm nhìn.



Nhìn thấy Trần Duyên hân hưởng cơ thể của mình làm Linh Diệu rất đỗi vui mừng, nàng chủ động cầm lấy tay hắn dán chặt vào tiền vốn ngạo nhân của mình, đôi mắt thèm khát ngước nhìn miệng thỏ thẻ:



-Không phải chàng thích nữ nhân dâm đãng sao, để tỉ tỉ trở thành đãng phụ chỉ biết ngày đêm được trên giường phục vụ chàng.



Thấy vẻ mĩ diễm của nàng Trần Duyên cũng không cần thương hoa tiếc ngọc, y phục được thoát ra trong nháy mắt. Cự long to lớn sừng sững xuất hiện khiến nàng nhìn chằm chằm không rời mắt. Đôi bàn tay trắng nõn run run sờ lấy dương v*t kia cứ vuốt ve không rời.



-Không ngờ thứ này lại lớn đến vậy, ít nhất cũng lớn gấp đôi của trượng phu. Càng nhìn gần càng thấy thật đáng sợ.



Chứng kiến hai tay nàng di chuyển lên xuống ánh mắt lộ vẻ mong ước hắn làm sao có thể chờ đợi, cự long tìm đường tới đôi môi chín mọng, đã nhiều lần chứng kiến hắn và Hạ Thảo mây mưa làm sao nàng không biết ý hắn. Đôi mắt vờ lộ vẻ giận dỗi đưa thanh sắt nguội kia vào miệng nhắm nuốt. Điều hắn không ngờ là nữ nhân này lại thành thục tới vậy, cự long được nàng đưa xuống tận cổ họng nuốt tới tận gốc.



Trần Duyên vui xuống đẩy hông càng mạnh, hắn thích nhất là nữ nhân dâm đãng thành thục như vậy, việc tiếp theo cần làm là biến nàng thành đãng phụ chỉ biết tới mỗi mình hắn. Nhưng làm được điều này đương nhiên là phải chịu bỏ công trong thời gian dài chỉ có điều đó là thứ hắn luôn dư dã.