Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 56 : Hợp Hoang Môn
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
Bấm đốt ngón tay nhẫm tính, đây đã là tháng thứ ba hắn lưu lạc trong Ma Kiếm Lâm đồng thời cũng đã ba ngày trôi qua từ khi bản thân mắc kẹt trong cự thạch này.
Cả cơ thể không chỗ nào lành lặn, vết chém khủng bố vạch trước ngực dài hơn hai bàn tay. Trần Duyên thở dài cả người đau đớn chỉ còn biết vận pháp quyết chữa trị thương thế.
Mọi chuyện phải nói tới mười ngày trước…
-Cuối cùng ta đã có thể quay về trả nhiệm vụ.
Trần Duyên mừng thầm, thời gian vừa qua số yêu thú bị hắn tiêu diệt đã không thể kể xiết nhưng linh trùng cũng đã tổn thất không ít.
Trong lúc đó tiếng động từ bụi cây làm hắn cảnh giác. Lấy ra Thanh Nguyệt Cung ánh mắt chờ đợi thì có tiếng gọi vọng lại.
-Khoan…khoan đã đạo hữu xin dừng tay.
Bước ra là một đoàn hơn mười người tất cả đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kì, nhưng điều đó cũng không khiến Trần Duyên quá để tâm. Nhưng kẻ cầm đầu lại đạp pháp khí đằng không. Đó chính là tiêu chí rõ ràng nhất của tu sĩ Trúc Cơ kì.
Không dám manh động Trần Duyên thu lại pháp khí lễ độ chấp tay:
-Tiểu bối Trần Duyên ra mắt tiền bối.
Mĩ phụ nhân mặc dù khoát lên mình đạo bào, tóc búi cao nhưng lại có khí chất làm kẻ khác say mê. Mắt phượng mở to, nhìn thấy Trần Duyên độc hành du tẩu nơi đây làm nàng cũng bất ngờ.
Hơn mười nữ nhân nững nịu bao quanh lấy Trần Duyên luôn miệng nói ra lời đường mật dụ dỗ, ngay cả mĩ phụ trưởng lão vốn lạnh lùng ngồi bên kia cũng không kiềm được thầm nghĩ:
-Quái lạ, dù tiểu tử kia là đệ tử chân truyền nhưng không thể nào có chuyện tất cả a đầu kia cùng say mê hắn như vậy.
Nàng trầm tư suy nghĩ, bản thân là tu sĩ Trúc Cơ kì đương nhiên là miễn nhiễm với khí chất yếu ớt của hắn. Nhưng chờ tới lúc Trần Duyên đột phá thì đó đã là chuyện khác.
Mặt cho ánh nhìn đầy nghi vấn của mĩ phụ hay ánh mắt thù hận của tên Lăng Hải kia, Trần Duyên vẫn ngồi hưởng thụ cảm giác mềm mại này. Bất chợt mĩ phụ lên tiếng hỏi:
-Trần Duyên tiểu huynh đệ, ngày mai chúng ta sẽ vượt qua Hà Linh Sơn không biết bản thân ngươi có cao kiến gì?
Đang hưởng thụ trong vòng vây nữ nhân thì bị câu nói của mĩ phụ làm hắn chợt tỉnh, lấy lại phong phạm đỉnh đạt thường ngày chắp tay nói:
-Hà Linh Sơn là sơn phong rất kì lạ, đỉnh núi không cao nhưng sườn núi dài như vô tận, địa hình như trường giang uốn lượn khắp nơi đều là đồng cỏ trống trải là lãnh địa của đàn Bình Thảo Lang hiếu chiến. Mặc dù chúng chỉ là yêu thú cấp một Giáp đẵng nhưng lại có tính bầy đàn rất mạnh mẽ, thậm chí có lời đồn đãi rằng Lang Vương thật sự tồn tại. Nếu như tiền bối độc hành đương nhiên sẽ không sợ hãi bọn chúng nhưng đưa chúng đệ tử đi theo e rằng không dễ dàng.
Lời hắn nói khiến mĩ phụ cùng chúng nữ cau mày. Lúc này giọng nói âm trần lại thốt ra:
-Hừ Tam Trưởng Lão muốn ngươi nói ra ý kiến chứ không phải dùng lời nặng nề hạ thấp chiến ý chúng ta. Thảo Bình Lang hay là Lang Vương thì sao chứ, chúng ta không phải kẻ hèn nhát như ngươi. Chỉ cần có Tam Trưởng Lão bảo hộ thì việc vực qua Hà Linh Sơn này chỉ là việc trong tầm tay.
Lăng Hải vẻ mặt ngạo nghể giọng nói hùng hồn như bậc chính nhân quân tử không sợ trời sợ đất. Hắn muốn trước mặt chúng nữ lật vẻ mặt hèn nhát của Trần Duyên đồng thời vổ mông ngựa mĩ phụ kia khôi phục phần nào hình tượng của hắn với các nàng.