Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 68 : Tông môn đại điển (tt)

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Thái dương đã ngã màu vàng nghệ dòng người trắc thí cũng đã ngắn dần. từ một vạn tu sĩ giờ đây chưa tới hai ngàn người lọt qua cánh cửa thứ hai trắc thí thiên phú.



Kẻ thành công thì kinh hỉ ra mặt không ngừng khấn vái mộ tổ tiên bốc khói xanh. Còn người thất bại thì vẻ mặt bần thần thậm chí còn cố gắng van xin được ở lại làm đệ tử thí luyện thấp kém.



-Cánh cửa trắc thí thứ hai kết thúc, mời 2565 đạo hữu thành công thông qua quay lại nghĩ ngơi. Những kẻ thất bại hãy mau chóng rời khỏi nếu không giết không tha.



Không ai dám nghi ngơ lời nói của Ma Kiếm Tông những kẻ thất bại kéo nhau nhanh chóng rời đi.



-Đại sư huynh trắc thí thứ ngày mai mới bắt đầu, xin mời đại sư huynh quay về nghĩ ngơi.



Hữu Khí thận trọng.



Trần Duyên gật đầu rời khỏi.



-Ngày mai rất đáng để mong chờ đây.



Hắn thì thầm, ánh mắt vô tình liếc qua những nơi có người ẩn núp. Trần Duyên vốn trời sinh nhạy bén hơn người nay trùng hợp xuất hiện thần thức mặc dù hắn không sử dụng nhưng lại có thể cảm giác được có kẻ hiện diện gần đó. Dù sao những tu sĩ Trúc Cơ kì kia cũng không phải cố ý che dấu bản thân chỉ là những tên kia tu vi quá thấp kém không thể nào phát hiện.



Đi tới căn phòng tồi tàn mà tông môn dựng lên cho tán tu ở lại, hắn gõ cửa.



-Rồi rồi ta không có điếc đặc.



Giọng nói ồm ồm phát ra, không ai khác chính là Tiểu Bàn Tử mà hắn chính tay tuyển chọn vào tông môn.



Vừa mở cửa, nhìn thấy Trần Duyên tên Bàn Tử kia chợt cả người run lên quỳ rạp xuống đất.



-Là… là Trần đại tiên đã tới thảo dân không không…



Miệng hắn lắp bắp nói không nên lời.



-Ngươi mau ngẩng đầu lên.



Cầm lấy phong thư ném tới trước mặt hắn.



-Sư phụ của ngươi không ở tại tông môn, thử thách đầu tiên là tìm tới chỗ hắn. Thất bại đồng nghĩa với cái chết.




Tiểu hài tử khuôn mặt khôi ngô nhưng hàng long mày lại sắc lẽm như lưỡi dao không hề run sợ như thể đây không phải là lần đầu hắn chịu sự chú mục của nhiều người.



Cảm giác thấy rụt tịt Trần Duyên cao giọng nói.



-Chư vị tiền bối, ta biết lòng ham mê đệ tử không ai không có nhưng lúc này không phải ý hay. Chi bằng để đại điển kết thúc chính tay ta sẽ dẫn chúng tới đại điện lúc đó tùy vào bản lĩnh mỗi người rồi.



Lão giã đang định chuyển thân bỗng nhưng không tin vào tai mình, không chỉ có lão hơn mười bóng đen ẩn núp gần đó cũng bất ngờ không kém. Nhưng không ai nói gì, đúng như lời Trần Duyên đây không phải là thời điểm thích hợp để tranh giành.



-Vị thứ hai là Tưởng Lệ.



Chân dài miên man cùng đôi mắt phượng không hề làm giảm lòng nhiệt thành của chúng nam nhân mặc dù nàng luôn mang lớp màng mỏng che đi khuôn mặt.



-Vị thứ ba là Như Phong.



Thanh niên y phục rách rưới không khác gì thất cái cõng trên lưng đại kiếm tay cầm bầu rượu dáng đi xiêu vẹo có thể té ngã bất kì lúc nào. Nhưng không ai dám coi thường hắn, trãi qua hơn mười trận đấu chưa ai ép hắn rút đại kiếm ra để chống trả.



-Vị thứ tư là Bạch Long.



Lại một nữ tử hoa nhường nguyệt thẹn, mang trên người đạo bào trắng như tuyết, suối tóc suôn dài khiến kẻ khác phải ngất ngay. Chỉ tiếc hận là nữ nhân này cũng sử dụng màn che mặt khiến nhiều kẻ phải tiếc hận. Lai lịch của nàng cũng là điều bí ẩn, chỉ biết một vị tiền bối nào đó trong lúc lịch luyện nhân gian đã mang về tông môn tu luyện.



-Vị cuối cùng là Giang Kiêu.



Thiếu niên vẻ mặt tái nhợt thâm trầm khiến người khác không muốn lại gần.



-Xin chúc mừng năm vị trở thành ngũ đại tân tinh mới nhất của Ma Phong Sơn ta. Giờ đây sẽ là trận đấu để tìm ra ai mới thật sự là kẻ mạnh nhất.



-Mời đại sư huynh chủ trì trận quyết đấu cuối cùng này.



Trần Duyên đứng lên bình tĩnh bước về phía trước.



-Ta tuyên bố…



-Khoan đã.