Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 7 : Lưu manh lão đầu

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Lần này Trần Duyên đúng là không thể chịu được dụ hoặc.



-Tiền bối có thể cho ta biết điều kiện là gì không?



Nghe tới đây trung niên hiện lên nụ cười xảo trá, thứ không nên có ở vẻ ngoài tiên phong đạo cốt như hắn.



-Ngươi lập lời thề với thiên đạo rằng sau khi nhận truyền thừa của bổn tọa, đời này kiếp này phải diệt sát hai tên súc sinh kia đem thần hồn của chúng tế bái ta nếu không cắt đức thiên đạo mãi mãi không siêu sinh.



Trung niên hét lên giọng hùng hồn, nhìn thấy Trần Duyên ngoảnh mặt làm ngơ lão hỏi:



-Ngươi có nghi vấn sao?



-Ta đời này kết đan được hay không vẫn còn chưa biết tiền bối ngài muốn ta diệt sát 2 Nguyên Anh viên mãn, vậy còn rút thần hồn. Ta không muốn tự dưng lại bị thiên phạt không siêu sinh.



Trần Duyên nhìn hắn nói.



-Haiz... tuổi trẻ thời nay đúng là không có chí tiến thối được bổn tọa chân truyền sao suy nghĩ có thể dừng ở Kim Đan kì chứ.



-Phế mạch như bổn tọa còn có thể kết anh, còn ngươi chân khí rất tinh thuần a, ồ kinh mạch cũng lớn hiếm thấy nha so với bổn tọa khi xưa tốt hơn gấp trăm lần, còn đan điền thì e hèm... tuy có hơi nhỏ nhưng không sao. Nói chung dù ngươi có là heo khi được bổn tọa chân truyền thì cũng là con heo mạnh nhất.



Trung niên hào khí nói.



Sắc mặt Trần Duyên đen lại, hắn vậy mà đem so sánh với heo.



-Ngươi không cần phải lo, khi bổn tạo tự bạo nguyên anh hắn vốn trọng thương lại bồi thêm thương sợ rằng tu vi chỉ lùi không tiến.



Trần Duyên cau mày suy nghĩ, bảo hắn bỏ đi truyền thừa này là điều không thể. Đây là Nguyên Anh viên mãn a, tới giờ hắn vẫn chưa nghe có cảnh giới nào cao hơn. Đây là trên đỉnh thiên hạ, nếu không tiếp nhận thì rất có thể hắn chỉ là kẻ bình thường cả đời.



-Ta tiếp nhận, sống là cho kiếp này, nếu không đủ dũng khí đánh cược thì mơ tưởng gì đến kiếp sau mà đòi siêu sinh chứ.



Trần Duyên cắn răng nói.



-Ha...ha..ha nói hay lắm, kiếp này không dám liều mạng đánh cược thì chắc gì có dũng khí cố gắng ở kiếp sau.



Trung niên cười lớn nhìn Trần Duyên càng lúc càng thuận mắt, hắn tiếp nhận truyền thừa chính là đã tự cắt đi đường lui của mình. Chỉ có kẻ dám tàn nhẫn với bản thân thì mới có thể trở thành cường giả.



-Được rồi ngươi nhỏ giọt tinh huyết của mình vào ấn kí này và đọc lời thề thiên đạo đi.



Trần Duyên làm theo, khi nhỏ giọt máu vào ấn kí hắn cảm nhận có tia kết nối không rõ ràng, sau đó hắn đọc lên lời thời thiên đạo. 1 tia sáng chói mắt trên trời phóng thẳng vào mi tâm Trần Duyên, đó là chứng nhận của kẻ lập lời thề thiên đạo.



-Ngươi ngồi xuống thả lỏng, tiếp nhận truyền thừa.



Trung niên giọng nói nghiêm túc hẳn lên.



Trần Duyên vừa ngồi xuống 1 luồn tin tức khổng lồ chui vào não hải của hắn.



Hắn ngồi đắm chìm trong lượng thông tin khổng lồ, nữa ngày sau mới từ từ mở mắt ra.



-Ngươi đã tiếp nhận đầy đủ truyền thừa, chắc sẽ mất khá lâu thời gian để tiêu hóa.




-Bây giờ chưa luyện được thì sau này luyện ta cũng không có thiệt thòi gì.



Hắn thầm nghĩ.



-Chu lão ngài truyền cho ta đi.



-Hừ bây giờ đưa thì còn quá sớm sẽ làm ảnh hưởng đến bản tâm. Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn luyện “Khô Mộc Tiểu Pháp” đến đại thành đi.



Hắn biết mình lại mừng hụt lần nữa, đến giờ bản thân chưa kiếm được chút lợi nào từ lão gia hỏa không có phong phạm tiền bối này.



Trả phòng, thưởng thêm cho tiểu nhị Trần Duyên tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.



1 ngày sau cuối cùng hắn cũng đến nơi, nhờ có Xích Lân Mã hắn mới có thể đến nơi trong 3 ngày. Nhưng đến đây thì chỉ có thể đí bộ, dẫn ngựa vào Hắc Lâm không những không tăng tốc độ mà còn gây chú ý với các yêu thú xung quanh.



Trần Duyên đến quán trọ gần đó gởi lại Xích Lân Mã, đi vào quán mua địa đồ của Hắc Lâm.



Chủ quán thấy hắn thuận miệng nhắc nhở.



-Thiếu niên thực lực của ngươi còn thấp tốt nhất là kết đội nhóm hãy đi vào.



Hắn ở đây hơn nữa đời người chính mắt thấy rất nhiều thiếu niên tự mãn thực lực đơn thương độc mã đi vào rồi không bao giờ trở ra.



-Đa tạ tiền bối ta đã có bằng hữu đồng hành.



Người Trần Duyên nói không ai khác ngoài Chu lão. Nói rồi hắn bước ra tiến vào rừng rậm.



Đi khoảng 2 canh giờ, tiếng của Chu lão vang lên:



-Tiểu tử đối thủ đầu tiên đến rồi.



Ngay lúc đó từ trong bụi cây nhảy ra 1 con sói to lớn, cao gần bằng người trưởng thành. Thương Lang yêu thú cấp 1 Đinh đẳng.



-Yêu thú này có thực lực của Luyện Khí kì tầng 6, tiểu tử ngươi cẩn thận rồi.



Chu lão nói tiếp.



Thương lang nhảy tới, những chiếc nanh sáng quắt chực chỉ hướng tới Trần Duyên.



Hắn lùi lại kịp thời tránh được hàm răng bén nhọn kia, không suy nghĩ thi triển “Khô Mộc Tiểu Pháp” khiến cho da dẻ trở nên nhăn nheo.



Trần Duyên tiến lên áp sát, 1 quyền hướng vaò đầu của Thương Lang. Huyết tính nổi lên, cuồng lang ngạnh kháng làm quyền của Trần Duyên bật trở lại.



-Lang loại có đầu như sắt thép, bụng như đậu hủ.



Tiếng của Chu lão vang lên.



Ánh mắt của Trần Duyên sáng lên, tiếp tục lại gần Thương Lang. Thấy vậy nó liền phóng lên vồ tới hắn. Ngay lúc đó, thời điểm Trần Duyên chờ đã tới, hắn rút 1 cây trủy thủ bén nhọn đâm thẳng vào bụng rạch phá nội tạng con sói xấu số.