Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 71 : Đẫm máu kết cục

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Giữa chiến trường hỗn loạn đàn linh trùng hòa cùng huyết đỏ vươn vãi khắp nơi. Trong trường hỗn loạn đó một kẻ điên cuồng lao ra bất chắp đàn linh trùng đói khát xung quanh.



Như mãnh hổ săn mồi trong mắt hắn bây giờ chỉ có kẻ thù không đội trời chung Trần Duyên cuối cùng đã lộ diện.



-Huyết Kiếm Trùng Thiên.



Đại kiếm làm từ huyết dịch xuyên không nhắm chặt Trần Duyên phóng tới.



-Chết đi tiểu tử.



Mặc cho nguy hiểm trước mắt hắn chắp tay sau lưng ánh mắt hững hờ. Huyết kiếm cắm vào cơ thể hắn trước vẻ kinh nghi của chúng đệ tử.



-Đại sư huynh.



-Hahaha cuối cùng ngươi đã trả giá vì dám khinh địch.



Tiếng cười của hắn bỗng nhiên im bặt, nơi huyết kiếm xuyên qua không hề lưu lại vết máu. Vẻ mặt Trần Duyên vẫn hững hờ không một chút cảm xúc.



-Không… không thể được tiểu tử ngươi ở đâu mau ra đây mặt đối mặt với lão tử, ẩn núp chỉ là hành động của kẻ hèn hạ.



Huyết Nha điên cuồng, thân là đệ tử chân truyền hấp thu biết bao nhiêu lịch luyện từ các đời tiền bối mà đệ tử khác không thể tiếp cận làm sao hắn không nhận ra kẻ đứng trước mặt kia không phải là thực thể.



-Ngươi muốn gặp ta sao.



Vẻ điên cuồng bỗng nhiên không còn, cả người chợt run rẫy. Từ phía sau không biết từ lúc này nhất thủ đã bóp chặt lấy yết hầu. Xung quanh chợt tĩnh lặng, đàn Phệ Huyết Trùng được Trần Duyên thu vào túi linh thú.



Đứng giữa đấu võ trường Trần Duyên tay không bóp chặt yết hầu khiến Huyết Nha không dám cử động.



-Đại sư huynh vô địch, đại sư huynh vạn tuế.



-Đại sư huynh vô địch, đại sư huynh vạn tuế.



-Đại sư huynh vô địch, đại sư huynh vạn tuế.



Chứng kiến cảnh tượng oai hùng làm cho chúng đệ tử trở nên điên cuồng. Nam nhân điên cuồng la hét, còn nữ nhân không khỏi nhìn hắn bằng đôi mắt ước ao.



-Không phải ngươi muốn phế tứ chi ta sao.




Bốn người nhìn nhau thấy kết cục đã định, trong lúc những kẻ khác còn bận tâm suy nghĩ thì Tưởng Lệ đã xông lên phía trước.



Chỉ mười bước chân nhưng lại không hề dễ dàng. Áp lực tinh thần đè nặng, nếu để bản tâm thất thủ có khả năng đây sẽ là tâm ma cả đời của nàng. Cắn chặt răng Tưởng Lệ đã cao ngạo từ khi chào đời, người hầu trong nhà kể lại khi được bà mụ bế trên tay nàng không hề khóc khiến toàn gia một phen hoảng sợ. Một tuổi biết nói, hai tuổi biết viết các đệ muội trong nhà luôn nhìn nàng bằng ánh mắt sợ hãi, ngay cả phụ thân cũng đôi chút e dè khi nhìn nàng.



-Hì hì Tưởng muội không ngờ lại nhanh chân đi trước.



Bạch Long âm thanh trong trẻo cũng đã bám theo.



-Ngươi không muốn bị nữ nhân qua mặt chứ.



Như Phong dáng vẻ nhết nhát tiến về phía trước.



Giang Kiêu trợn mắt liếc nhìn hắn không giấu được vẻ giận dữ phất tay đi tới.



Lúc này kẻ dẫn đầu không ai khác là Tưởng Lệ, nàng đã đi được năm bước những giọt mồ hôi đã ướt đẵm khiến y phục dán chặt vào thân thể của nàng không khỏi khiến những tên nam nhân dưới kia cứ nuốt nước bọt liên tục.



-Ta không thể dừng lại tại đây, ta phải trở thành cường giả. Chỉ có điều đó vận mệnh của ta không bị nam nhân nắm giữ. Không được thất bại, không được…



Tưởng Lệ phấn quyền nắm chặt, trong đầu không ngừng đấu tranh chóng lại luồn sức mạnh đen tối kia không ngưng thâu tóm tâm trí.



Bên kia hai kẻ khác cũng không ngoại lệ, từng bước chật vật như thể đã cõng vạn cân lên người. Từng bước là những dấu chân ướt đẫm xuống nền đất.



Điều khiến mọi người lo nghĩ là Giang Kiêu giờ đây gương mặt đã vặn vẹo, hĩ nộ thất thường. Trên không trung lão giã đạp pháp khí lao xuống bắt lấy hắn.



Mục sư thúc thở dài, lão sao hắn không nhận ra tên Giang Kiêu kia tâm trí đã sụp đổ hoàn toàn bị sát khí của Trần Duyên suýt nữa phá vỡ bản tâm. Nếu lão không lao tới hắn cũng sẽ ra tay.



-Mục sư thúc thất vọng sao?



Trần Duyên mỉm cười quay lại.



-Tiểu chất nghĩ sư thúc nên kinh hĩ mới phải. Lần này Ma Phong Sơn chúng ta có thu hoạch không nhỏ.



Hắn nhìn xuống bên dưới, ba người đã vượt qua nữa đoạn đường. Mặc dù hắn chưa hề tung hết sức nhưng không phải là thứ mà tu sĩ thông thường có thể chịu đựng.



Cuối cùng Tưởng Lệ là người đầu tiên về đích, mặc dù tinh thần đã bị đè nén như muốn nổ tung nhưng nàng cắn răng chịu đựng ánh mắt cao ngạo không hề thay đổi. Nữ nhân này càng lúc càng khiến Trần Duyên hài lòng, hắn nhất quyết không để kẻ nào nhúng tràm.