Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 74 : Yêu thú cấp 2
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
- Súc sinh còn không mau nằm xuống.
Thiếu niên mắt sáng như kiếm trên thân hắc bào không ngừng cùng đại thử điên cuồng đối chiến.
Chiiiiiiiiiiit… tiếng gào thét chói tai khi đại thử không thể nào chạm được vào người tên nhân loại trơn tuột kia. Đúng lúc này hắn bỗng nhiên xoay người lại, không bỏ lỡ thời cơ cặp nanh to lớn như lưỡi cuốc từ trên trời đánh xuống tạo trên mặt đất một lỗ lớn.
-Hahaha súc sinh linh trí không tệ.
-Xuyên Tâm Chỉ.
Thiếu niên từ trong khói bụi dùng ngón trỏ quét qua người, không một tiếng động đại thử thân làm hai mảnh. Trước khi ngã xuống mắt vẫn mở to như thể chưa biết sinh mạng của mình đã chấm dứt.
-Thứ công pháp này quả thật rất thuận tiện.
-Hừ tiểu tử ngươi còn không mau thu dọn rồi nhanh chóng rời khỏi.
Thiếu niên không ai khác chính là Trần Duyên, nửa năm trôi qua cuối cùng Xuyên Tâm Chỉ cũng đã có chút hỏa hầu. Đại Thử kì lạ kia chính là mục tiêu thực chiến của hắn.
-Ngươi đừng quá cao hứng, dù đại thử kia đã tiếp cận cực hạn yêu thú cấp hai nhưng chưa thật sự đột phá, thực lực có khoảng cách không nhỏ.
Hôm nay Trần Duyên quyết định tiến sâu vào trong Hắc Lâm rừng rậm, nơi yêu thú cấp hai hoành hành. Không như lúc trước hắn không nghênh ngang đi lại mà cẩn trọng từng nhất cử nhất động, thần thức đẩy lên mức giới hạn.
Trong giới tu sĩ hay nói “thả lỏng đề phòng dù chỉ một khắc khi xâm nhập sâu vào trong rừng rậm đó có thể chính là tử kì của ngươi”. Bụi cỏ mọc hoang hay chỉ là tiểu trùng vô hại cũng là chí mạng đối với những kẻ khinh địch.
Sâu bên trong đáng ngạc nhiên là ở đây không hề u tối, tuy Hắc Mộc vẫn nhiều không kể xiết nhưng tán lại không bào trùm đủ để những tia nắng ban ngày thắp lên một chút ánh sáng cho cảnh vật u buồn nơi đây.
Không tin có quỷ, thân hình như đại thử bám chặt lấy vách đá. Từng sợi gân như tiểu xà len lõi trên tứ chi vách đá không ngừng vang lên tiếng nứt đổ. Thôn Nghĩ Thú quyết định dồn hết toàn lực cho lần này, vốn là yêu thú nhạy cảm nó đã cảm giác được nguy hiểm từ nhân loại này.
Lại một lần nữa hắc đạn xé không lao tới, nhưng lần này Thôn Nghĩ Thú vươn ra bốn vuốt như lưỡi dao hòng xé nát hắn.
-Hahaha súc sinh, chịu chết đi.
Không ngờ Trần Duyên chỉ biết đứng yên lãnh đòn lại bất ngờ hét lớn. từ trong vòng vây linh trùng nhất chỉ hướng Thôn Nghĩ Thú đâm tới, nhưng so với móng vuốt thì ngón tay không thể nào với tới được, không chừng trước khi kịp chạm tới thì cơ thể đã bi xé toạc.
Nhưng những gì diễn ra lại không hợp lẽ thường, từ ngón tay hắn luồn ánh sáng màu diệp lục bỗng nhiên bắn ra dài hơn một xích đâm xuyên qua thân thể, yêu thú dừng lại đột ngột, Phệ Huyết Trùng như tấm khiên chắn phía trước làm chậm lại tốc độ khủng khiếp kia nhưng dù vậy chỉ cách một li nữa bốn vuốt như đã muốn cắm vào đầu lâu của hắn.
Bị xỏ xuyên giữa không trung Thôn Nghĩ Thú đau đớn gào hét, yêu thú cấp sức sống rất dai dẵng dù bị Trần Duyên nhất chỉ xuyên thửng nhưng không hề có dấu hiệu đi đời.
Nhận thấy Thôn Nghĩ Thú muốn điên cuồng vùng vẫy Trần Duyên ném đầu yêu thú lên không trung. Chưa kịp kinh hĩ từ phía dưới cặp Lục Đường Lang chỉ lớn hơn tiểu hài tử nhanh chóng lao tới, song đao nhắm ngay lớp da mềm nhũn dưới bụng trảm tới.
Thi thể như bị tứ mã phanh thây huyết nhục tứ tung rơi xuống. Không cần hắn ra lệnh, ngũ trùng lao ra đứng trước thi thể yêu thú cấp hai ngoài trù tiểu mập mạp thì bọn chúng không giấu được vẻ thèm khát. Được Trần Duyên cho phép tứ trùng xông tới không ngần ngại thôn phệ.
-Đúng là không uổng công ta chờ đợi, ngươi nên vinh hạnh vì là yêu thú cấp hai đầu tiên chết trong tay ta.
Trần Duyên cả người đầy thương tích. Không còn cách nào khác yêu thú này di chuyển quá nhanh lại da dày thịt béo khiến hắn không có thời cơ ra tay.
-Thứ này không tệ, khẳng định giá trị rất cao.
Cầm lấy lớp giáp xù xì mà tứ trùng không thể nào cắn xé Trần Duyên nhanh chóng rời đi.