Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 84 : Khống trùng trận pháp
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
Đưa nữ nhân nũng nịu vào trong tiểu phương thế giới, Trần Duyên nhanh chóng rời đi tử địa này.
Sau nhiều ngày đường cuối cùng cũng đã trở lại Phong Ma Sơn. Hơn một năm lưu lạc cũng khiến tích trữ trong người không ít, nhưng đó lại khiến hắn đau đầu.
Thứ trong người Trần Duyên lúc này chính là tài liệu của yêu thú cấp hai, nếu như đưa ra tông môn đổi lấy điểm công hiến khác nào gián tiếp hiển lộ thực lực bản thân. Một tu sĩ Luyện Khí kì có thực lực diệt sát yêu thú cấp hai khẳng định sẽ gây ra chấn động không nhỏ, thậm chí còn kinh động các môn phái khác. Hắn không muốn chết trẻ, do đó chỉ còn nước chôn giấu mà thôi.
Đại môn trở lại vẻ yên ắng thường ngày, đại điển tông môn đã qua lão đệ tử thì trực tiếp gia nhập chiến trường, tân đệ tử thì sốt sắng tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Lần thay máu này đủ để Phong Ma Sơn trở nên bớt u buồn, sinh khí dần hồi phục.
Hai đoàn đệ tử canh gác trước đại môn trông thấy kẻ đi tới liền tiến lại gần. Nhận ra không phải y bào của tông môn hắn vừa định lên tiếng buôn lời dọa nạt thì thanh niên ngẩn mặt lên. Những lời định nói ra ngay lập tức bị hắn nuốt ngược trở lại.
-Đại…bái kiến đại sư huynh.
Hắn đệ tử hét lớn, cúi người thật sâu.
-Bái kiến đại sự huynh.
Chúng đệ tử phía sau đồng thanh, Trần Duyên lúc này nhân khí đã lên tới đỉnh điểm. Trận chiến lần trước ở đại điển tông môn đã để lại phong thanh không nhỏ.
Trừ Ma Kiếm Sơn của tông chủ, chín đại sơn còn lại hầu như không ai dám phản bác Trần Duyên chính là kẻ mạnh nhất trong số các đệ tử chân truyền thậm chí bọn chúng còn truyền tai nhau “nếu tiền bối Trúc Cơ kì không ra mặt thì khó có ai ngăn chặn được hắn”. Điều đó vô hình trung biến hắn trở thành tồn tại tương đối đặc thù trong Ma Kiếm Tông.
-Sư đệ, trong lúc ta rời đi tình hình thú triều có diễn biến đặc biệt nào không?
Trần Duyên thờ ơ không hề có chút hứng thú với những thứ danh lợi này. Nếu không phải vì mặt mũi sư phụ hắn còn định nhắm mắt cho qua rồi mới âm thầm diệt sát bọn đệ tử Ma Huyết Tông nhốn nháo kia.
-Bẩm đại sư huynh, nhờ công các tiền bối hiện nay thú triều đã được kiểm soát. Mặc dù không biết khi nào kết thúc nhưng không còn tổn thất nhân mạng thảm thiết như trước nữa.
Trần Duyên gật đầu, thảo nào hơn một năm qua không có bất kì tín hiệu từ tông môn thì ra tu sĩ Trúc Cơ kì đã xuất động. Đối với đệ tử Luyện Khí kì là tin vui nhưng lại chẳng hay ho gì đối với tông môn, kinh động tới nhiều tiền bối tới như vậy rõ ràng là yêu thú cấp hai đã xuất hiện.
-Quá hao tốn chân khí, ngay cả thần thức của ta cũng bị suy kiệt.
Trần Duyên lẫm bẫm rồi thiếp đi.
-Tiểu tử chổ này người dùng quá nhiều chân khí rồi, đằng kia thì lại không đủ. Ngươi không có mắt sao, chổ mập nơi ốm thế này làm sao trận pháp phát huy hết uy lực.
Một ngày như mọi ngày, Chu Lão phiêu phù xung quanh không khỏi gào hét. Đã một năm từ khi hắn họa thành công Thái Cực Lưỡng Nghi Trận, nhưng điều đó không làm Chu Lão hài lòng. Hàng trăm, hàng vạn lần chính Trần Duyên cũng không khỏi nhớ hết, dù ngũ quan bị che đi hắn cũng dễ dàng họa ra được.
-Hừ coi như tiểu tử ngươi đã bước đầu nắm vững pháp trận căn bản này, còn phải rèn luyện nhiều.
-Mới chỉ bước đầu.
Trần Duyên không khỏi gào hét không tin trên đời này tồn tại kẻ họa sống động hơn hắn.
-Đương nhiên, Họa Trận Sư không chỉ là họa có đẹp mắt hay không mà ngươi phải hiểu rõ bản chất thật sự của trận pháp.
-Hiểu rõ???
Hắn không khỏi nghi vấn.
-Nói đúng hơn là Hồn Trận. Nhưng mà đối với tiểu tử ngươi vẫn còn quá sớm, không có trăm năm lăn lộn thì không cần phải mơ tưởng.
Lại một lần nữa Chu Lão hừ lạnh quay lưng bỏ đi.
Bất đắc dĩ Trần Duyên chỉ còn cách không ngừng họa trận pháp hi vọng sớm ngày tìm ra thứ Hồn Trận mà Chu Lão nhắc tới.