Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 87 : Mĩ hồ, đại ngư

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Ngày đi đêm nghĩ, cảnh vật xung quanh không khỏi khiến Trần Duyên phải tán thán.



-Đúng là non nước hữu tình, nơi đây khác xa so với Ma Kiếm Tông ta bốn bề bạt ngàn rừng rậm.



Trần Duyên ngã trên chiếc thuyền nhỏ đang lướt nhẹ trên mặt hồ, bên cạnh Tưởng Lệ dùng tay ngọc rẽ nước, đứng trước mĩ cảnh khiến nàng vô tình tản mát tia hương vị thiếu nữ.



Đã cùng đi hơn mười ngày đường dù xa lạ mấy cũng phải quen thuộc, nhưng Tưởng Lệ lại như không chút để tâm. Ngoài trừ những lúc cần thiết thì nữ nhân lặng im như tờ.



Lúc đêm xuống nàng luôn cách xa hắn ít nhất ba trượng, thậm chí là lấy ra pháp trận bày bố xung quanh lều ngủ của mình, đồng thời không quên ném cho hắn ánh mắt không hề ẩn ý “đây là địa phận của ta không được bước tới dù chỉ một bước”.



-Hử???



Thả hồn theo dòng nước, đột nhiên Trần Duyên phát hiện ra có thứ gì đó kì lạ đang lao tới. Mặc dù động tĩnh rất nhỏ gần như không thể nhận ra nhưng kẻ có thần thức như hắn liền dễ dàng cảm nhận được.



-Đi thôi.



Ngay tức khắc Trần Duyên chộp lấy vai Tưởng Lệ, phóng người lên cao. Trong lúc nàng không khỏi bàn hoàn một phần vì không hiểu chuyện gì xảy ra, một phần vì lần đầu có nam nhân chạm vào người mình thì bên dưới, mộc thuyền mà nàng cùng hắn đang thưởng nguyệt đã bị thứ gì đó đụng tan nát.



Đặt chân xuống mảnh vỡ vụn từ mộc thuyền, Tưởng Lệ sắc mặt có chút âm trầm. Hắc ngư to lớn đang không ngừng bơi vòng quanh như muốn chặn đường tẩu thoát của nàng.




Cách đó không xa Trần Duyên lạnh lùng đứng đó, hắn không hề có ý niệm xuất lực trong đầu. Nếu nàng quyết định cùng hắn đồng hành thì phải chuẩn bị trước những hoàn cảnh nguy hiểm, chỉ là vừa mới bước chân ra khỏi địa phận Ma Kiếm Tông. Phía trước còn những thứ gì chính hắn cũng không thể lường trước, Trần Duyên không hề muốn đem theo gánh nặng bên người.



Lại một lần nữa, đại ngư phá nát nơi nàng vừa đặt chân. Trên mặt hồ lúc này chỉ còn lại một mảnh gỗ vừa đủ một chân đứng vững. Tưởng Lệ lúc này trên người đã không ít thương thế, mặc dù nàng đã nhanh chân né tránh nhưng không thể hoàn toàn bình yên vô sự. Những chiếc răng trắng hoắc kia sắc bén không hề thua kém pháp kiếm Giáp đẵng.



Nhận thấy nữ nhân không còn đường lui, đại ngư thừa thế xông lên. Phóng người khỏi mặt nước lên cao mấy chục trượng. Há cái miệng to lớn, đen ngòm đủ nuốt chửng một thân người lao xuống chực muốn xé xác mĩ nữ.



Tưởng Lệ biết bản thân đã cùng đường, sắc mặt nàng trở nên quyết tuyệt. Như đồng thời nàng nhảy lên cao hướng đại ngư lao tới.



Ngay khi ngọc thể sắp chạm vào hàm răng sắc bén kia đại ngư đã không chờ được nữa, bên trong cái miệng như hố đen kia lại xuất hiện một bóng đen kì lạ lao ra.



-Không ngờ súc sinh này còn che giấu hậu chiêu.



Hàm răng nhỏ hơn từ bên trong khoan miệng phóng ra với tốc độ khó tin (nếu đạo hữu nào không hiểu thì search “lươn biển” trên google nha). Những chiếc răng nhỏ li ti cắn ngập vào da thịt, kéo nàng vào bên trong bộ hàm to lớn.



Trông thấy nữ nhân đã bị yêu thú nuốt gọn, Trần Duyên cau mày. Thân thể có chút động tĩnh chực muốn ra tay. Nhưng ngay lúc đó, đại ngư còn chưa kịp hả hê sau khi tóm gọn con mồi thì bỗng nhiên cơn đau như như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang không ngừng gặm nhắm cơ thể.



Đại ngư đau đớn quằn quại thân hình to lớn không ngừng lao xuống mặt nước, bờ hồ, thân cây, cự thạch tất cả đều bị lần lượt xô đổ. Tất cả chỉ là vô nghĩa, cơn đau không ngừng trở nên dữ dội, tính mạng càng lúc càng trôi qua. Cuối cùng đại ngư bắt đầu chậm dần lại, nữa ngày quằn quại không khác gì địa ngục trần gian.