Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 9 : Bản mệnh linh trùng
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
Về động phủ, 1 tháng trôi qua mà xung quanh không có chút gì thay đổi. Đây là lần đầu tiên Trần Duyên rời xa cái ổ chó của hắn lâu đến vậy.
Cảm thán xong bước vào mật thất tu luyện, Trần Duyên quyết định biến nơi đây trở thành 1 vườn linh dược.
Không tạo luống, không cấy cày hắn muốn mọi thứ trở nên thật tự nhiên, Hắc Lâm chính là mục tiểu hướng tới nhưng nhìn vào vỏn vẹn 4 cây linh dược hắn lắc đầu thở dài
-Có vẻ mục tiêu còn quá xa xôi.
Thu lại suy nghĩ, Trần Duyên tĩnh tâm ngồi xuống. lúc này Chu lão lại hiện ra.
-Đây là động phủ của tiểu tử ngươi à, cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận đi.
Chu lão thả thần thức kiểm tra xung quanh rồi cảm thán.
Mặt Trần Duyên đen lại, rõ ràng là nhà của hắn không ngờ lão gia hỏa này mặt lại dày như thế.
-Ngươi lại đây, ta giúp ngươi nhập môn thần thông “Thần Khống Vạn Trùng”.
Trần Duyên hứng khởi, hắn đã chờ giây phút này rất lâu rồi.
-Đầu tiên ngươi phải kiếm cho bản thân 1 con linh trùng để làm bản mệnh trùng, đây là bước rất quan trọng linh trùng đó sẽ quyết định tương lai thần thông này của ngươi.
Trần Duyên nghi hoặc.
-Ta kiếm đâu ra linh trùng mạnh mẽ để làm bản mệnh trùng bây giờ?
Chu lão liếc nhìn hắn.
-Không phải ta đã để 1 cái trùng đãng kế bên cuốn thần thông (dỡm) rồi sao?
Lão giã trợn mắt hỏi.
Trần Duyên cười khổ kể lại ngọn nguồn cho Chu lão.
-Lúc ngươi xoát người hắn có phát hiện gì lạ không?
Trần Duyên đăm chiêu suy nghĩ:
-Có phải vật này không?
Lấy ra vật hình thoi bí ẩn kia.
Lão nói như sợ Trần Duyên vì linh trùng bị thương mà ghét bỏ.
-Chu lão đừng lo dù cho có chuyện gì thì đây vẫn là t*ng trùng bản mạng của ta, bản thân ta cũng có khiếm khuyết nên cũng không có tư cách chê trách kẻ khác.
Trần Duyên hiểu ý nói.
-Ngươi đã thông tuệ như vậy thì coi như ta phí công giải thích rồi.
-Mặc dù bị thương bẩm sinh là vết thương khó trị nhất nhưng ta nghĩ Mộc chân khí kì lạ của ngươi kết hợp với các cơ duyên sau này thì mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.
Chu lão cười nhẹ nói, cho thấy lão đối với linh trùng không phải là có hảo cảm thông thường.
Trần Duyên tiếp tục sử dụng chân khí bồi dưỡng linh trùng.
Tinh Thần Trùng như đắm chìm trong cảm giác vui sướng, vô tình 1 tia chân khí từ linh trùng hòa vào chân khí của Trần Duyên làm hắn kinh ngạc.
-Tại sao chân khí của ta và Tinh Thần Trùng lại hòa hợp đến vậy, trong chân truyền kí ức của Chu lão không có đề cập đến trường hợp này.
-Không có cũng không sao, hòa hợp như thế này không phải là chuyện xấu, cũng không cần nói với Chu lão.
Trần Duyên thầm nghĩ, dù sao hắn vẫn chưa biết mục đích thật sự của lão là gì. Nếu Chu lão muốn thần hồn đoạt xác thì cũng không chờ đến bây giờ, nhưng tâm hại người có thể không có nhưng tâm phòng người không thể không có.
Nữa canh giờ sau tình cảnh ốm yếu gầy nhom ban đầu không còn nữa mà thay vào đó là một con sâu trắng muốt thỏa mãn nằm ngữa ra khoe bụng căn tròn.
Lấp đầy bụng của Tinh Thần Trùng khiến chân khí của Trần Duyên gần như tổn hao phân nửa, hắn liền tỉnh tọa hấp thu Mộc linh khí từ 4 bụi Tam Diệp Thảo. Rõ ràng số lượng Mộc linh khí hấp thu nhiều hơn trước, qua nhiều lần tu luyện hắn đã quen dần với cơn đau không còn quằn quại như lúc ban đầu nữa.
-Quả là pháp quyết tuyệt phẩm, kẻ sáng tạo ra nó khẳng định là thiên tài thân kiêm tạo hóa. Đặc biệt hắn là 1 kẻ điên.
Chu lão trầm ngâm suy nghĩ rồi cười hắc hắc. Lão cũng vậy, có ai tu luyện mấy ngàn năm mà không phải kẻ “điên”.
-Pháp quyết này lấy đan điền ra đùa giỡn đổi lấy thực lực ta muốn xem tiểu tử ngươi có thể đi đến đâu.
-Tiểu tử ngươi mau phóng Tinh Thần Trùng vào não hải, đó mới là nơi thích hợp nhất với nó.
Trần Duyên đem Tinh Thần Trùng nhập vào não hải.
-Được rồi ngươi mau mau đi kiếm linh trùng về đây đi, mang danh là khống trùng giả mà chỉ có 1 con linh trùng duy nhất nhìn rất khó coi.
Không phải hắn không muốn mà là linh trùng mà đặc biệt là phù hợp linh trùng không phải là dễ kiếm, tới đây hắn liền nhớ ra…