Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 96 :

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


- Đãng phụ của ta, sao nàng lại trầm mặc. Không phải lúc nãy nàng trình diễn rất đẹp mắt sao?



Ngồi trên mộc tọa, Trần Duyên ôm lấy Kim Liên không ngừng trêu đùa.



-Hừ chàng chỉ biết trêu ghẹo thiếp. Chàng không thấy sao, tiểu cô nương bên dưới bị chàng lộng hư rồi, làm sao thiếp có thể đi ra ngoài gặp người đây.



Kim Liên không hề ngượng ngùng mà nũng niệu. Trần Duyên cưng chiều an ủi, nhẹ xoa hạ thể của nàng. Mĩ phụ nói không sai tiểu cô nương bên dưới đã xưng to như tiểu màn thầu, mỗi khi hắn lỡ tay đều khiến nàng nhíu mày.



-Vậy thì để tướng công giúp nàng trị thương.



Luồn chân khí từ Thiên Hạ Hồng Lô không ngừng xâm nhập, sự tươi mát thấm vào từng lớp da thịt làm cho thương thế của nàng dần hồi phục.



-Thương thế của nàng sẽ nhanh chóng lành lại thôi. Để ta còn nhanh chóng lộng nàng nữa.



-Chàng còn muốn hành hạ thiếp sao.



Nghe được dâm ngữ của hắn Kim Liên dâm đãng đáp trả. Tay ngọc sờ lấy mặt hắn, hôn vào cổ, thì thầm vào tai.



-Chỉ cần chàng muốn bất cứ lúc nào thiếp cũng sẽ trở thành đãng phụ cho mình chàng.



Trong lúc hắn cùng nàng tình chàng ý thiếp thì…



-Trần Duyên đạo hữu, tiểu nữ đây để đưa đan dược để Tưởng cô nương trị thương.



Bị kẻ khác làm phiền Kim Liên phồng má giận dữ, nàng ôm chặt lấy hắn không muốn rời xa.



-Ngoan nào nàng tạm lánh mặt vào bên trong đi.




Dỗ dành mĩ phụ diễm lệ, hắn nhanh chóng đi ra mở cửa.



-Đa tạ Lan Anh đạo hữu.



Nhận lấy túi trữ vật hắn muốn nhanh chóng đi vào thì bị nàng chặn lại.



-Không lẽ đạo hữu còn để bụng chuyện ban nãy sao?



Nàng rưng rưng nước mắt như gặp chuyện ủy khuất.



-Đạo hữu không nên hiểu lầm, chỉ là…



-Sư phụ tiểu nữ muốn lần nữa mời đạo hữu quá bộ tới tệ xá, người có chuyển lời lại rằng có việc quan trọng muốn bàn tính.



Mĩ nữ nở nụ cười thần bí, ẩn khúc trong chuyện này bản thân nàng đã biết ít nhiều, ban đầu nàng không tin Ma Kiếm Tông lại muốn một tên đệ tử Luyện Khí kì như hắn tới đây thương thảo chuyện hệ trọng này quang cảnh vừa rồi cũng đủ để khẳng định mục đích của hắn.



-Nếu như Lương tiền bối đã mở lời thì ta đây không tiện từ chối.



Khép chặt cửa, Trần Duyên theo nàng theo đường cũ đồng hành.



-Đã tới nơi rồi, mời công tử.



Biệt viện xung quanh vẫn còn rất hoang tàn. Cũng không thể nào trách được, mọi chuyện mới trôi qua một ngày, do hắn quá nóng giận mà không kiểm soát khiến sát khí lan tràn.



-Lan đạo hữu không cùng tại hạ đi vào trong sao?



-Đây là sự việc trọng đại, tiểu nữ còn chưa đủ tư cách nhúng tay vào.
-Đây là sự việc trọng đại, tiểu nữ còn chưa đủ tư cách nhúng tay vào.



Mĩ nữ không khỏi cười khổ.



Bên trong biệt viện, mộc linh khí càng lúc càng nồng đậm. Những kì hoa, dị thảo mọc lỡm chỡm không khác gì cỏ hoang kia lại có sức sống kinh người. không khí nơi đây làm cho một tu sĩ Mộc hệ như Trần Duyên như lạc vào thiên cung.



Bước tới đình viện hắn chắp tay đạo.



-Trần Duyên xin được gặp mặt Lương tiền bối.



Giọng nói của hắn vang vọng khắp khu vườn.



-Trần đạo hữu mời vào trong.



Được sự cho phép của nàng hắn chậm rãi tiến tới, mở ra đại môn. Mĩ phụ một thân bạch y rộng rãi, tóc dài xỏa ngang vai, khuôn mặt mĩ lệ mà treo trên đó là nụ cười làm cho kẻ chứng kiến cảm giác ấm áp trong lòng.



-Trần đạo hữu không khỏi quá khách sáo rồi, với thực lực đạo hữu bày ra hôm qua cũng đủ để cùng tu sĩ Trúc Cơ kì bình khởi bình tọa.



-Lương tiền bối lại quá lời, Trần Duyên sinh sao đẻ muộn làm sao dám cũng các bậc tiền bối đánh đồng.



Trần Duyên không phải vì diệt sát vài con yêu thú cấp hai Bính đẵng mà trở nên tự phụ. Sinh thời yêu thú nhục thể luôn vượt trội so với nhân loại nhưng thực lực thật sự của yêu thú thường không thể sánh bằng tu sĩ cùng cấp.



Thanh Thiên chỉ là một kẻ vừa đột phá không thể khống chế chân khí thành thục nên Trần Duyên mới có thể tạm thời áp chế. Nếu như trận chiến thật sự xảy ra khẳng định phải xuất toàn lực mới có cơ may diệt sát hắn.



Biết tên Trần Duyên này vốn không đơn giảng nàng cũng không nuốn cùng hắn phí thời gian đôi co, sau vài lời khách sáo mĩ phụ liền nói ra ý định.



-Lần này Trần Duyên tiểu hữu tới đây chắc không đơn thuần chỉ là thăm thú mĩ cảnh?



Sự việc càng hệ trọng Lương Tiểu Xuân càng không thể vội vàng, trước khi nói ra mục đích thật sự nàng muốn thăm dò một chút, nếu hắn chỉ là một tên đầu óc đơn giản thì tốt nhất là không nên để hắn lúng vào quá sâu. Dù sao Ma Kiếm Tông ắt hẳn chưa hề nói gì khi giao nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản này.



-Lương tiền bối quả là người thận trọng, tuy nhiên tranh chấp giữa các vị cùng lão già gần đất xa trời kia khó có thể giữ bí mật mãi mãi.



-Hihihi chỉ là thân làm trưởng lão, ta không thể không cẩn trọng. Nếu như tiểu hữu đã tường tận thì việc có mặt ở đây ắt hẳn không để ta thất vọng.



Mĩ phụ không khỏi mong chờ, dù bản thân biết Trần Duyên có không ít hảo cảm với những nữ đệ tử trong môn phái nhưng không thể phủ nhận rằng phần lớn thiên tài địa bảo lại trong tay lão già kia. Đứng trước ích lợi to lớn như vậy hiếm ai khó có thể bỏ qua