Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)
Chương 99 : Cùng mĩ phụ.. (18+)
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
Bàn tay non mềm chạm lấy cổ nhưng không hề đau đớn nhung hắn tưởng tượng, cảm giác mát mẻ do y phục lần lượt bị truất xuống khiến hắn không thể hiểu nổi.
-Không lẽ nữ nhân này muốn phi tang chứng cứ?
Chính hắn cũng không tin điều này, chỉ cần một búng tay của nàng hắn liền trở thành tro bụi không cần phải phiền phức.
Trong lúc hắn còn đang mong lung thì cả người bỗng nhiên đón nhận cảm giác non mềm quen thuộc. Đây chính là cảm giác do nữ nhân mang lại mà hắn đã hân hưởng không biết bao nhiêu lần.
-Cái gì nữ nhân này muốn…
Mặc dù hắn không muốn tin nhưng hương thơm thanh nhã quen thuộc từ nàng xộc vào mũi, mái tóc xuông dài bao phủ lấy khuôn mặt. Mặt dù hắn không thấy gì nhưng vẫn tưởng tượng ra được hình thể mĩ nhân trần truồng đang nằm lên người.
(sorry trời tối quá ta không thể diễn tả được chư vị đạo hữu đành tưởng tượng vậy ^-^).
Từng tất da thịt trên người không ngừng bị thứ mềm mềm cọ sát. Từ trên khuôn mặt, lòng ngực, đan điền, cuối cùng chính là tiểu jj phía dưới. Có điều ông trời quả biết cách chơi người, nhục thể không thể nào cử động riêng tiểu mệnh căn giờ đây chẳng khác gì cột chống trời.
(“ta đã tính hết rùi các con ạ” Trời cao said:)
Lương Tiểu Xuân không tin vào mắt mình, hai tay ngọc tóm lấy cự long hung hãn trên mặt còn chút thẹn thùng. Song thủ cũng không thể nào cầm hết được thứ quái dị kia khiến nàng vừa mừng vừa lo.
-Trần Duyên tiểu hữu, mặc dù ta không thể trở thành ngươi đạo lữ nhưng trăm năm qua chỉ có Trần Duyên ngươi là nam nhân duy nhất được động vào ta. Bản nhân chỉ cầu mong ngươi cho chúng ta một chút hi vọng biến nơi đây trở thành thiên đường cho nữ nhân.
Lúc này Trần Duyên mới hiểu thì ra mĩ phụ đã hiểu sai ý của hắn. Nhưng tất cả đều đã quá muộn màn, cự long đã được nàng dùng hai tay bắt lấy mãi không buông, từ từ nhắm ngay hạ thể liền ngồi xuống.
Một luồng điện kì lạ chạy dọc thân thể hai người, cảm giác trống rổng bỗng nhiên bị lấp đầy khiến nàng không kịp trở tay mà gục xuống trên ngực hắn.
Tiền vốn của Trần Duyên quá kinh khủng khiến mĩ phụ không thể thích ứng ngay được mà chỉ có thể chầm chậm cọ xát.
-Là Trần Duyên, chàng mau nhanh cho thiếp.
Mĩ phụ điên cuồng cầu xin.
-Gọi ta là tướng công.
Nàng cắn chặt răng không phát ra một lời, đối với nàng hai chữ tướng công trọng lượng rất nặng, dù cho trước kia cùng song tu đạo lữ chính nàng cũng chưa một lần gọi hắn.
Nữ nhân càng quật cường càng khiến Trần Duyên nổi lên hứng thú, hắn từ từ thật chậm kéo cự long ra ngoài.
Cảm giác hạ thể vốn bị lấp đầy liền từ từ trống rỗng đã đập tan hoàn toàn ý chí của nàng.
-Đừng… đừng mà tướng công, tướng công…
Trên mặt nàng đã thắm đẵm nước mắt.
-Phu nhân của ta quả là biết nghe lời, nàng muốn thứ gì thì phải nói ra để tướng công cho nàng.
Hắn càng lúc càng hứng thú trêu đùa nàng.
-Thiếp…thiếp muốn cự long của chàng tiến sâu vào trong tiểu điền loa của thiếp.
Lương Tiểu Xuân đã không thể nào ngăn cản được dục vọng, nàng điên cuồng làm theo ý muốn của hắn. Ba ngày ba đêm trôi qua cuối cùng mĩ phụ cũng đã không thể nào tiêu hóa nỗi đành phải cầu xin hắn tha thứ.
Trần Duyên cũng đã cùng nàng không biết bao nhiêu lần phóng xuất, cũng đã rất lâu rồi mới có nữ nhân cùng hắn tác chiến lâu như vậy khiến hắn có chút không nỡ rời bỏ nàng. Ngay khi muốn rút hung khí ra khỏi hạ thể của nàng thì từ trong đan điền một luồn chân khí mãnh liệt chợt tung trào.