Không Yêu Thì Biến
Chương 11 :
Ngày đăng: 00:57 19/04/20
Công việc bận sấp bận ngửa tới hơn nửa tháng trời, sau khi quyết định phương án thiết kế, tôi bèn vùi đầu vào việc trang trí một cách cụ thể.
Mấy hôm trước chạy thiết kế, làm mô hình như con ngơ, mấy hôm sau chạy qua chạy lại giữa mấy cửa hàng và nhà Tần Mạch, bàn bạc với đội thi công, thương lượng với bên cung ứng như con khùng, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, về nhà chui lên giường là ngủ, mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt đương nhiên cũng vô cùng xa xôi với tôi.
Tôi đã rất nhiều lần nói riêng với Tạ Bất Đình để ông ta tìm thực tập sinh tới giúp tôi, nhưng đều bị ông ta lấy lý do thiếu người để bác bỏ. Bởi vậy mà tôi chỉ thiếu điều nổi đóa lên ngay trước mặt Tạ Bất Đình.
Chẳng lẽ tôi không phải người của công ty chắc? Tôi là Kinh Kong hay là Transformer, mà có đi gánh phân tôi cũng có đôi quang gánh giúp mình chứ! Trước đây nhận hợp đồng cứ sai thực tập sinh tới vừa học vừa làm tiện lợi dễ dàng bao nhiêu! Sao giờ lại không có? Đúng là xem tôi như sinh vật ngoài hành tinh, không ai địch nổi chắc!
Nhưng tôi làm gì có thời gian và sức lực mà nổi khùng, thợ bên đội thi công vừa gọi điện tới, tôi bèn lập tức lao vào công việc.
Mà sau khi kinh qua chuyện này, tôi biết chắc chắn rằng có người đang giở trò sau lưng mình. Dù Tạ Bất Đình càm ràm nhiều chuyện, nhưng vẫn là lão sếp thông cảm cho nhân viên, điều cho tôi một thực tập sinh chẳng phải chuyện gì lớn lao, công ty có thiếu người đi chăng nữa cũng chẳng thiếu đến mức ấy. Không phải rõ ràng là làm khó tôi hay sao!
Thế nhưng Tạ Bất Đình có thể đưa tôi làm hợp đồng này, nửa là tin tưởng, nửa là quan tâm tới nhân viên lâu năm, ông ta tuyệt đối sẽ không đột nhiên nảy sinh thành kiến với tôi chỉ vì có ai đó nói mấy câu vớ vẩn sau lưng được.
Cách giải thích duy nhất là, người đã khiến Tạ Bất Đình có “thành kiến” với tôi có quan hệ lợi ích trực tiếp tới ông ta, tạo áp lực để ông ta gây khó dễ cho tôi.
Tôi chỉ cần động đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được người đó là ai.
Ngoài Tần Mạch ra, còn ai có thể có khúc mắc với tôi và có mối quan hệ lợi ích trực tiếp với Tạ Bất Đình chứ.
Thằng cha này cảm thấy bị tôi chơi một vố, trong lòng bất mãn, nhất quyết muốn đòi lại nợ nên mới nghĩ ra cách thiếu đạo đức như thế để chỉnh tôi.
Tôi nhận được hợp đồng như ý nguyện, nhưng mệt tới mức gần như đột tử vì hao tổn tâm sức quá độ!
Tần Mạch, anh quả là quá độc ác!
Hôm nay không ngoại lệ, lại đến đêm tôi mới vật vã trở về. Bước xuống chuyến xe bus cuối cùng, vừa đúng lúc Trần Thượng Ngôn nói ra bốn từ “nghỉ ngơi cho khỏe” với tôi.
Tôi ngắt điện thoại, đi từng bước chậm rãi về nhà.
Mấy hôm nay tôi không gặp Trần Thượng Ngôn, từ sau hôm ăn cơm với nhau đó, rất ít khi anh ta chủ động hẹn tôi. Dù có hẹn, tôi cũng lấy lý do công việc quá bận để từ chối. Nhưng ngày nào anh ta cũng kiên trì gọi tới cho tôi một cuộc điện thoại. Dẫu chỉ là chút quan tâm vụn vặt, nhưng cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng trong mùa đông cuối tháng mười hai, lại càng cho tôi một lý do để tạm thời không “buông tha” cho người đàn ông này.
Ký ức cái đầu ấy.
Tôi đến trễ cuộc hẹn với bên cung ứng mười phút, may mà người hôm nay tới gặp là một phụ nữ trung niên khá hiền lành, bà không trách móc gì tôi, cuối cùng cũng bàn bạc xong xuôi, khi tôi định đi thì bà chợt lên tiếng: “Là con gái thì phải chăm sóc bản thân mình cẩn thận một chút”.
Tôi nghe mà thấy mù mờ, cười gượng nói vâng. Đến khi ra khỏi phòng hội nghị, tôi ngoái đầu lại nhìn gương mặt mình trên cửa kính phía đối diện, dưới mắt là hai quầng thâm còn cá tính hơn gấu trúc, tôi đành hít vào thật sâu.
Thực là một cuộc sống đau thương lao tâm khổ tứ!
Cả ngày bận bịu, tôi lại lê tấm thân mệt mỏi về nhà. Cứ nghĩ rằng Trình Thần bị tôi đối xử như thế thì đêm nay nhất định sẽ tới nhà tôi giết người, không ngờ sau khi gọi cho tôi ba mươi tám cuộc gọi nhỡ, chị lẳng lặng biến mất tăm.
Tôi vui vẻ thong dong, về nhà đánh một giấc yên ổn ngon lành.
Mấy ngày sau đó đều trôi qua vô cùng bình lặng, bình lặng tới nỗi có chút khó tin, không có sự phiền toái của Dương Tử, không có sự tra khảo của Trình Thần, ngay cả điện thoại của Trần Thượng Ngôn cũng mất hút.
Thế giới của tôi đột nhiên chỉ còn lại một mình, ngày nào cũng bận công việc. Khi tôi cho rằng cuộc sống sẽ dần dần lắng xuống như thế thì Trình Thần đột ngột tới gõ cửa nhà tôi trong một đêm đông lạnh lẽo khuya khoắt.
Tôi mặc nguyên đồ ngủ mắt mũi kèm nhèm mở cửa cho Trình Thần, trông thấy chị ở ngoài cửa, tôi chợt có cảm giác sợ hãi:
“Giờ chị… làm trong cục Tình báo quốc gia à?”.
Trình Thần bỏ chiếc khẩu trang gần như che hết cả gương mặt, đẩy tôi ra để vào nhà, bật đèn lên, sau khi quét mắt nhìn quanh bèn vuốt phẳng cổ áo khoác đen, nghiêm túc nhìn tôi: “Hà Tịch, sau mấy ngày theo dõi điều tra của chị, em nói có bạn trai chắc chắn là lừa chị”.
“Hả?”.
“Chị theo dõi em mấy ngày trời mà không hề thấy em tiếp xúc với tên đàn ông nào ngoài công viêc, không hề gọi điện cũng không hề hẹn hò. Yêu cái gì? Em yêu ma à?”
Tôi cào tóc, đè nén cái khao khát được đá Trình Thần ra khỏi nhà xuống.
Trình Thần chống nạnh: “Thế nên ngày mai hoặc em đưa bạn trai tới cho chị xem, hoặc đi dự vũ hội với chị. Tối nay chị ở lại nhà em, em đừng hòng chạy đi đâu được”.