Không Yêu Thì Biến
Chương 13 :
Ngày đăng: 00:57 19/04/20
Sau chuyện vừa rồi, tôi triệt để đánh trống lui binh, dù có giải thích hiểu nhầm kiểu gì cũng là phù vân hết, Tần Mạch, anh thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đi! Dù sao thì hai chúng ta đã như thế này rồi, quan hệ có xấu hơn đi nữa cũng chẳng thể xấu hơn được.
Tôi gọi điện cho Trần Thượng Ngôn định bảo anh ta không cần đến đây nữa, nhưng bên kia không ai nhận máy. Có lẽ vẫn đang làm phẫu thuật rồi, tôi nghĩ, dù sao chờ lúc xong việc, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của tôi anh ta sẽ gọi lại thôi.
Tôi đi xuyên qua đám người trong vũ hội, định chào hỏi Trình Thần và Thẩm Hy Nhiên trước khi đi, tốt xấu gì cũng phải biết lễ nghĩa. Nhưng khi tôi nhìn thấy Dương Tử đang đứng bên cạnh Thẩm Hy Nhiên, tôi lại cảm thấy mấy cái trò lễ nghĩa đều là hư không, bỏ của chạy lấy người mới là việc đúng đắn.
Vừa định co cẳng trốn đi, đôi mắt chó sáng ngời của Dương Tử chợt nhìn thẳng vào tôi. Vẻ giật mình trong chốc lát lập tức được thay thế bởi nụ cười, gã gọi tôi: “Tịch Tịch cũng ở đây à, sao lúc nãy không trông thấy em?”.
Nếu giờ mà trốn thì há chẳng phải tỏ rõ là tôi rất kém cỏi sao?
Tôi đứng thẳng lưng, lạnh lùng cười một tiếng, bước qua đó. Trình Thần thấy tôi lại thì đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Hy Nhiên, đại để là bảo Thẩm Hy Nhiên đẩy Dương Tử đi đi, nhưng Thẩm Hy Nhiên còn chưa mở miệng, Dương Tử đã đưa mắt đánh giá tôi một lượt: “Mặc đẹp thế này là vì biết anh sẽ tới sao?”.
Tôi đưa mắt nhìn cô bạn gái Anna của gã ở xa xa, cô ta đang vui vẻ nhiệt tình nói chuyện với đám tiểu thư thiếu gia, không hề chú ý tới bên này.
Trình Thần nghe Dương Tử nói như vậy, bèn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai còn thèm nhớ nhung cái loại vô ơn, đóa hoa tươi xinh Tịch Tịch của nhà chúng tôi không phải để cắm vào bãi phân trâu. Còn có bao nhiêu bình hoa đang chờ để nâng niu nó kia kìa”.
Dương Tử bị đâm chọc, mặt mày trở nên u ám. Thẩm Hy Nhiên không hề có ý ngăn cản mà còn vuốt tóc Trình Thần vẻ yêu chiều, nói: “Anh Sầm đừng để ý, xưa nay nhà tôi ăn nói như vậy đấy”.
Tôi lạnh nhạt tiếp lời Thẩm Hy Nhiên: “Phải đó, Dương Tử, không phải anh không biết, Trình Thần nói chuyện có chút thẳng thắn”.
Câu “có chút thẳng thắn” khiến mặt Dương Tử lại càng đen thêm, im lặng một lát mới nói: “À, bình hoa?”.
Sự khinh thường trong giọng điệu của gã khiến tôi cực kỳ bực bội, chỉ muốn gọi cho nát di động của Trần Thượng Ngôn bảo anh ta lăn tới đây nhanh lên cho tôi. Mẹ kiếp, thời gian để anh xuất hiện anh dũng trên sân khấu đã đến lâu như thế mà tới cái bóng ma của anh cũng chẳng thấy đâu. Bạn trai à? Tôi thật sự là người có bạn trai à?
“Cô!”.
Một bóng người đột ngột chạy tới từ bên cạnh đẩy mạnh tôi một cái. Tôi loạng choạng, suýt nữa ngã dập mặt, đến khi đứng vững lại quay đầu nhìn, được đấy, ngay cả tiểu thư An quyền quý cũng đến góp vui rồi!
Hiển nhiên hắn cũng nghe thấy tiếng gọi của Trần Thượng Ngôn, đằng hắng một tiếng, sửa sang lại áo khoác như để che giấu sự xấu hổ.
Lúc này đầu óc tôi đã đặc quánh, chỉ ngẩn ngơ nhìn Tần Mạch, vẻ mặt như có chút bực bội chỉ lướt qua rất nhanh trên gương mặt hắn, rồi sau đó hắn lại nhìn tôi với vẻ lạnh nhạt như bình thường. “Cô Hà đúng là người nặng tình, lại nhớ nhung người yêu cũ đến như thế”.
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn, người yêu cũ? Trần Thượng Ngôn? Hình như hắn nhầm Dương Tử với Trần Thượng Ngôn rồi, tôi ngẫm ngợi một lát, cũng đúng, sau khi say bí tỉ nói những lời đó trên xe hắn thì tôi gọi cho Trần Thượng Ngôn, rồi hôm ấy cũng là Trần Thượng Ngôn đến đón tôi. Chắc hắn đã hiểu nhầm rồi.
Thế nhưng tôi cũng không muốn giải thích điều gì, đành mỉm cười bất đắc dĩ trong giọng điệu có chút châm chọc của hắn: “Anh Tần quá khen. Hôm nay tôi đi trước, tạm biệt”.
Tôi quay người bước xuống bậc thềm, Trần Thượng Ngôn đi tới, cởi áo khoác phủ lên vai tôi. Tôi thoáng sững người, chợt hiểu ra, chẳng lẽ lúc nãy Tần Mạch định cởi áo ra để khoác cho tôi?
Tôi ngoái lại nhìn, trên hàng hiên vừa dài vừa rộng đã không còn bóng người.
Rõ ràng là chuyện vô cùng ga-lăng mà…
Đúng là người đàn ông kiêu ngạo ngoài lạnh trong nóng.
Hôm sau, tôi vẫn định tiếp tục chăm chỉ làm việc, vốn là một ngày bận rộn như thường lệ, nhưng bởi một cú điện thoại bất chợt của Tạ Bất Đình mà tôi lại càng bận thêm.
Ông ta nói: “Tịch Tịch này, khách hàng đột nhiên yêu cầu phải hoàn thành trang trí căn hộ trước khi hết năm. Bên cô làm nhanh lên chút đi, với năng lực của cô thì tôi tin rằng chắc chắn có thể làm được”.
Tôi siết chặt di động, hận không thể đập nát nó. Trước khi hết năm? Anh nghĩ là giờ tôi dư thời gian lắm sao?
Tần Mạch ơi là Tần Mạch, tôi đã đắc tội thế nào với anh mà khiến anh phải hành hạ tôi như thế này hả!
Mẹ kiếp, cái đồ “đàn bà” độc địa kiêu ngạo trong ngoài bất nhất!