Không Yêu Thì Biến

Chương 19 :

Ngày đăng: 00:57 19/04/20


Nghe Tần Mạch nói vậy, tôi lạnh nhạt đáp: “Vinh hạnh quá, đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì một người đàn ông”.



“Hà Tịch”. Hắn hình như nghe không hiểu ý mỉa mai trong lời nói của tôi, tự nói tiếp: “Cô đã tạo ra không ít lần đầu tiên trong đời tôi”.



Hắn vừa dứt lời, chẳng hiểu sao tôi lại nhìn chằm chằm vào môi hắn, nhớ đến sự đụng chạm khẽ khàng trong lúc hỗn loạn kia, rồi bật ra một câu như bị ma xui quỷ khiến: “Ừ, anh cũng gần thế, cơ bản là đã lấy mất lần đầu tiên tôi để dành cho chồng tương lai rồi”. Vừa bật ra câu này, tôi chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.



Chuyện tình một đêm ấy với cả tôi và hắn đều như một điều cấm kỵ, từ lúc biết nhau, chúng tôi đều rất ăn ý tránh nhắc tới chủ đề này. Dù quan hệ hiện giờ giữa chúng tôi có ra sao, một khi đã có chuyện giường chiếu xen vào giữa hai người nam nữ thì chỉ sẽ càng lúc càng phức tạp.



Vả lại đêm đó quả thực là lần đầu tiên của tôi, giờ tôi nói thế này, khó tránh khỏi có cảm giác muốn bắt hắn chịu trách nhiệm.



Hắn nhướn mày, trong mắt lướt qua một tia sáng, đảo mắt sang nhìn tôi rất lâu, rồi đột ngột lên tiếng: “Cô đang ám chỉ gì?”.



Tôi vốn cho rằng hắn sẽ tức giận, không ngờ hắn lại bình thản mà thốt ra một câu như thế. Ánh mắt còn vô cùng nghiêm túc, khiến trái tim tôi nhảy lên thình thịch, như có thứ gì đó bông xù vừa lăn qua. Nhìn hắn thế này cứ như thực sự đang nói rằng “cô dám nói thì tôi dám đồng ý”.



Tôi vội vã nhìn đi nơi khác, bật cười gượng gạo, nhìn lên đồng hồ trên tường: “A, anh xem, đã mười một rưỡi rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây”, rồi dứt khoát bỏ chạy. Khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, tôi nghe thấy tiếng hắn lẩm bẩm tự nhủ: “Thực ra, như thế cũng được”.



Cái gì cũng được… tôi không có gan hỏi, ủ rũ chạy về phòng mình, định sáng sớm mai sẽ bỏ của chạy lấy người. Tôi nghĩ, sau khi căn hộ được giao, chắc chắn không thể còn chút liên hệ gì với hắn nữa, người đàn ông này quá nguy hiểm.



Mà tôi của hiện giờ rất dễ rung động với hắn…



Hôm sau.



Tôi đang cân nhắc xem có cần chào tạm biệt Tần Mạch rồi hẵng đi không thì tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở cửa, nhưng người đứng ở cửa phòng lại là bác Lục và bà Tần đang ngồi trên xe lăn.



Tôi thoáng ngẩn ra, ý nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu là: Bọn họ tới làm gì. Rồi ý nghĩ thứ hai chính là: Mau mau giả vờ là vợ Tần Mạch. Ý nghĩ thứ ba ùn ùn kéo tới: Đồ ngốc! Mày bị Tần Mạch chèn ép quen rồi à! Lần này hắn có trả tiền cho mày đâu, giúp hắn làm cái gì!



Nhưng khi từng ý nghĩ nhảy ra trong đầu, trên mặt tôi đã nặn ra được một nụ cười ngọt ngào: “Bác Tần, sao bác lại tới ạ?”.



Đôi mắt bà Tần đỏ hoe như vừa mới khóc, bà không vào phòng, kéo tay tôi ngồi xuống để bà nhìn xem, ánh mắt đầy thương xót: “Sao mặt lại sưng ra thế này? Con gái sao ra ngoài gặp người ta được đây?”.
Tôi gật đầu: “Nói đi”.



Thấy tôi đổi sang thái độ hợp tác, sắc mặt gã cũng dịu đi đôi chút, hỏi tôi: “Em đang qua lại với Tần Mạch à?”.



Tôi cắt móng tay nhờ ánh đèn đường: “Liên quan quái gì tới anh”.



Gã hít sâu vào một hơi, lại nói: “Nể tình em đã từng là bạn gái của anh, Hà Tịch, anh khuyên em tốt nhất là tránh xa tên đó ra một chút”.



Tôi nhớ lại hình ảnh Tần Mạch chán nản ngồi trong góc tường sau khi bị đánh đêm đó, ngẩng đầu lên nhìn gã, chẳng lẽ những chuyện này là do gã, hoặc là người sau lưng gã làm?



Dương Tử thấy tôi thật sự nghiêm túc nghe gã nói chuyện, hẳn nhiên có chút mừng rỡ, khóe miệng khẽ kéo lên thành một nụ cười, sau đó nhanh chóng khựng lại, gã tiếp tục nói: “Tác phong của Tần Thị quá ngang ngược, tuyệt đối không để lại đường lùi cho người khác, đã có rất nhiều người thấy ngứa mắt. Dù hiện giờ em qua lại với Tần Mạch thì có chút vênh vang, nhưng sau này chắc chắn sẽ không có kết quả tốt”.



Trong lòng tôi hơi rối loạn, lập tức trấn tĩnh lại, nhìn Dương Tử, nói: “Nói xong chưa?”. Gã nhìn tôi một lát, nói thêm: “Hơn nữa, Tần Thị có thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió thì phần nhiều là em cũng chẳng có kết quả gì với Tần Mạch đâu”. Tôi lạnh lùng nhìn nụ cười khổ sở trên gương mặt gã, tôi đã từng thấy nụ cười này rất nhiều lần rồi, trước đây mỗi lần tôi bắt nạt quá mức khiến gã giận thật, khi tôi chọc cười thì gã sẽ mỉm cười như thế rồi nói: “Tịch Tịch, vợ à, cả người em đều phủ đầy gai kiêu ngạo, đâm vào tay như thế, tại sao anh vẫn không thể buông ra được chứ?”.



Tôi vẫn còn nhớ, tôi sẽ dụi lên người gã: “Đã đâm vào trong thịt của anh rồi, đương nhiên không thả ra được đâu. Anh cứ xác định cả đời này đi”.



Mà Dương Tử bây giờ, vẫn mang nét cười đó, nhưng lại bàn luận với tôi về một tên đàn ông khác.



“Em và hắn ta đều quá kiêu ngạo”.



Dương Tử để lại câu ấy rồi bỏ đi.



Tôi không đáp trả độc địa lại như thường lệ, cũng không có ánh mắt hay làm động tác khinh bỉ gã.



Tôi nhìn theo bóng lưng một mình rời đi của Dương Tử, đứng dưới nhà rất lâu.



Đây là lần đầu tiên từ khi chúng tôi chia tay, tôi suy nghĩ kỹ về nguyên nhân kết thúc tình cảm giữa tôi và Dương Tử. Trước đây tôi không dám chạm vào, bịt mắt mình lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Dương Tử. Giờ tôi đã dám chạm vào, dám xé miệng vết thương ra, cũng xem như đã nhìn rõ, hóa ra sự kết thúc của tôi và gã, không chỉ vì khoảng cách, không chỉ vì gã không vững lòng, mà còn bởi tôi đã quá kiêu ngạo.