Không Yêu Thì Biến

Chương 23 :

Ngày đăng: 00:57 19/04/20


Khi tôi gọi điện tới, bên Tần Mạch rất ồn ào, hình như hắn đang ở bữa tiệc xã giao nào đó.



Tần Mạch nghe thấy lời yêu cầu của tôi, chẳng hề hỏi han nhiều, nói giờ công ty đang tổ chức tiệc cuối năm, bảo tôi tới khách sạn tìm hắn trước, sau đó sẽ cùng về.



Tôi nghĩ thầm, công ty tổ chức tiệc cuối năm thì cũng chỉ ăn cơm uống rượu thôi, tôi đợi hắn ở khách sạn là được rồi. Cũng không nghĩ ngợi nhiều, tôi tung tăng đi xe bus tới khách sạn hắn đã bảo.



Khi tay trái xách một túi đồ ăn vặt, tay phải cầm di động và một tệ còn thừa lại sau khi đi xe bus, đi dép bông đầu thỏ tới dưới khách sạn hắn đã nói, tôi đần người ra, sau đó đón nhận ánh mắt kinh ngạc pha lẫn khinh bỉ của nhân viên tiếp tân ở cửa, biết điều đi tới cạnh bồn hoa trong một góc tối mò.



Đang định gọi điện giục Tần Mạch thì vừa hay nhìn thấy một đoàn người đang nối đuôi nhau đi ra từ trong khách sạn, mặt mày ai nấy đều đỏ bừng bừng nói cười với người bên cạnh, rất khoáng đạt vui vẻ.



“Ai dà, đáng tiếc, năm nay giám đốc Dịch vẫn không chuốc rượu cho tổng giám đốc Tần thành công. Thật không biết người đàn ông bình thường nghiêm túc cẩn thận như thế sau khi uống say thì sẽ ra sao nhỉ”. Ba cô gái khoác tay nhau đi qua chỗ tôi. Cô gái mặc bộ váy màu xanh trong số ba cô cảm khái nói câu ấy, cô khác nghe vậy bèn trêu chọc, “Tiếc cái gì, dù tổng giám đốc Tần có say, cô thấy cũng chẳng có phần nhé. Cô nghĩ giám đốc Dịch chỉ đùa thôi hả, phụ nữ sắp ba mươi ai không sốt ruột muốn gả đi chứ. Tổng giám đốc Tần nếu có say thì cũng chỉ có một kết cục…”.



“Kết cục gì?”.



“Nữ trên nam dưới đó”. Cô gái kia xòe tay ra, “Sau khi chuyện như thế xảy ra, vị trí sếp bà của chúng ta có người ngồi rồi”.



Bọn họ đi xa dần, cũng không nghe được tiếng nói nữa, tôi suy nghĩ, hóa ra Tần Mạch lại là một tên rất có giá, nữ giới trong công ty từ nhân viên tới cấp quản lý đều có ý đồ với hắn. Quả nhiên giống như lời hắn nói, hắn thực sự không thiếu người để chọn.



Tôi cứ nghĩ ngợi như thế, người ra khỏi khách sạn dần dần ít đi, cuối cùng chỉ còn ba người sóng vai nhau cùng bước ra, Tần Mạch, Lisa, và một cô gái tôi không quen. Lisa đỡ cô gái đã uống tới say mèm kia, trông mặt mày có hơi khó xử vì cô gái kia còn túm lấy ống tay áo Tần Mạch mà nói: “Eric, năm nay tôi, tôi nhất định phải làm anh bò về nhà”.



Tần Mạch bình tĩnh gỡ tay cô kia ra, vẫn lạnh lùng như thường lệ: “Lisa, hôm nay cô chăm sóc cho cô ấy nhé. Tôi còn có việc”.



Lisa vội vàng đáp vâng, dỗ dành cô gái kia đi tiếp: “Giám đốc Dịch, Dịch Tình… bà cô ơi, chúng ta về nào… nhà cô ở đâu?”.



“Tôi… Nhà tôi ở thành phố B, về thành phố B đi”.



“Giờ đang độ Tết, không mua được vé, chúng ta cứ về nhà cô ở thành phố A thôi”.



“Thế gọi taxi đi, bảo tài xế cho về nhà tôi”.



“Thế mới hỏi nhà cô ở đâu chứ?”.



“Ở thành phố B…”.
Hắn nhíu mày, chần chừ mãi mới trả lời, có chút chán nản: “Tôi không biết”.



“Nhưng làm thế nào đây?”. Tôi thở dài bất đắc dĩ, “Hình như tôi hơi thích anh rồi. Có hơi… rất thích”.



Ánh mắt hắn sáng lên, ánh đèn màu sắc ấm áp ở đầu giường rọi vào mắt hắn, tôi nhìn mà tim đập loạn nhịp. Đôi môi hắn từ từ hạ xuống, cọ cọ bên tai tôi: “Đã như thế thì chúng ta cứ ở bên nhau đi”.



“Không muốn”. Tôi tỉnh táo đáp: “Vì thích anh nên tôi không muốn”.



Hắn hơi cứng người lại: “Tại sao?”.



“Tần Mạch à”. Tôi thở dài, “Tôi nên giải thích với anh thế nào đây, tôi luôn cảm thấy có giải thích thế nào thì anh cũng không hiểu”.



Hình như hắn có hợi bực bội vì bị xem thường, im lặng nhìn tôi chòng chọc. Tôi đẩy đẩy ngực hắn, nói: “Thôi vậy, chờ mai anh tỉnh dậy rồi hẵng nói”. Tôi quay người định thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.



Hắn ôm lấy eo tôi: “Đừng cử động”.



“Không cử động thì sao ra được, anh tránh ra đi”.



Hơi thở của hắn nặng nề, cúi đầu xuống bịt miệng tôi lại. Tôi ngẩn ra, ngoan ngoãn không động đậy. Tay hắn luồn vào trong áo tôi, ngón tay hơi lạnh lẽo làm tôi nổi da gà.



Tôi phản ứng lại, dùng sức đẩy ngực hắn, hắn kéo tay tôi lên đỉnh đầu, nắm thật chặt: “Đã nói với cô rồi, đừng động đậy…”.



“Tần Mạch, không được”.



Hắn không để ý tới tôi, dường như đã hạ quyết tâm phải làm cho bằng được. Chân tôi đá loạn xạ, chưa được mấy chốc đã bị đè xuống, hắn lại hôn tôi lần nữa, lần này lưỡi đã luồn vào trong, tưa như đang đùa bỡn với môi lưỡi của tôi.



“Tần Mạch…”. Khi hắn kéo giãn khoảng cách, khi lưỡi hắn vẫn còn ở trong miệng mình, tôi mơ hồ thốt ra một câu: “Anh nhớ đấy, tôi có phản kháng”.



Hắn như đang cười: “No cơm ấm cật…”.



… Rậm rật đủ trò.