Không Yêu Thì Biến

Chương 30 :

Ngày đăng: 00:57 19/04/20


Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên nệm giường êm ái, cơ thể được phủ chiếc chăn ấm áp. Nhưng đầu tôi thì đau không ngừng nghỉ, tai ù ù, gò má còn nóng tới phát hoảng.



Tôi muốn nhấc tay lên sờ thử đầu mình thế nào, nhưng vừa động đậy một chút thôi đã cảm giác trong đầu như có trăm ngàn cái cưa đang cưa gỗ, cứ cưa tới cưa lui, khiến người ta cực kỳ khó chịu.



Mẹ kiếp…



Tôi không khỏi rủa thầm trong bụng, vừa vật lộn với chính cơ thể mình, chật vật muốn ngồi dậy, đột nhiên một bên giường hơi trũng xuống, một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy lưng tôi, chậm rãi nâng tôi ngồi dậy: “Em bị sốt”.



Giọng nói trầm thấp của Tần Mạch tiến thẳng vào tai tôi, mất một lúc sau tôi mới tiêu hóa được ý nghĩa của ba từ hắn vừa nói: “Ừ”. Tôi đáp lại một tiếng, giọng khàn khàn rất khó nghe, “Tôi nghĩ có lẽ thế”.



“Uống chút nước đi”.



Tôi ngoan ngoãn uống nước ngay trên tay hắn. Hình như hắn cảm thấy rất lạ lẫm với việc cho người khác uống nước như thế này, chén không nâng cao mà cứ hạ xuống thấp, lúc thì đổ cả nước vào trong mũi tôi, lúc thì vẩy nước lên chăn.



Tôi đành thầm thở dài thườn thượt.



Cho tôi uống hết nước, hắn đặt cái chén sang bên cạnh, lúc này mới nhìn một mảng ướt đầm trên chăn, vẻ mặt nhất thời trở nên có chút khó coi, hắn hắng giọng một cái: “Chờ lát nữa tôi đưa em tới bệnh viện…”. Còn chưa dứt câu, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên ầm ĩ. Tôi cố gắng mở to đôi mắt đã sưng lên của mình ra, lần mò di động trong túi xách, vừa lôi được ra nhìn rõ cái tên người gọi đến, di động đã bị Tần Mạch giật lấy.



“Hà Tịch bị ốm, hôm nay xin nghỉ”. Hắn thản nhiên nói xong bèn dập máy, cũng chẳng quan tâm xem đối phương liệu có đồng ý hay không, sau đó tháo cả pin di động ra, hắn nhìn chằm chằm vào tôi, “Muốn chửi tôi à? Được thôi, nhưng hôm nay em bắt buộc phải nghỉ ngơi”.



Tôi toét miệng cười, giọng khàn đặc: ‘Tôi cũng có nói muốn đi làm đâu”. Tôi kéo một góc áo vest của hắn, nói nửa đùa giỡn, nửa nghiêm túc, “Tôi nghỉ ngơi, anh chăm sóc tôi đi”.



Hắn nhìn tôi một lát, thế mà lại gật đầu đồng ý thật.



Còn tôi thì bị câu trả lời của hắn làm giật nảy mình, vội vàng nói: “Tôi đùa với anh thôi. Tôi lớn thế này rồi, mà chỉ là sốt thôi, tự đi bệnh viện truyền xong bình nước là khỏe ngay ý mà”.



Hắn không để ý tới tôi, vươn tay sờ lên trán tôi: “Tôi đi nấu cháo trước, lát nữa tới bệnh viện với em”.



“Tần Mạch”. Tôi lên tiếng gọi, thận trọng hỏi han, “Không phải dạo này Tần Thị rất bận sao?”.



Bàn tay đặt trên trán tôi hơi cứng lại: “Ừ, rất bận. Nhưng mấy hôm nay không có việc gì quan trọng, tôi cũng chẳng chăm em được mấy bận”. Hắn kéo chăn đắp lại cho tôi, giọng vẫn bình thản như cũ, “Tháng sau, có lẽ trước đó một chút, tôi sẽ đi Mỹ. Bố mẹ đi cùng với tôi… em có muốn đi không?”.



Tôi có bị cảm sốt đầu có mơ hồ đi nữa thì cũng nhận ra được ý tứ đằng sau câu nói này của hắn, cùng hắn đi Mỹ, có lẽ sẽ kết hôn, định cư ở bên đó.



Tôi hít vào thật sâu, buông một câu nhẹ hẫng: “Chẳng phải chưa làm visa sao, tôi không đi được”.



“Ừ”. Hắn gật đầu.




“Bố mẹ anh đâu?”. Tôi thân mật sửa sang lại cổ áo cho hắn.



“Tuần trước đã đi rồi”.



Không biết nên nói gì nữa, tôi đành cúi xuống, ngẩn ngơ nhìn đầu ngón chân mình. Đến khi trên loa đọc chuyến bay của hắn, Dịch Tình gọi với sang, hắn không thể chần chừ nữa.



Tôi mới khẽ ngẩng đầu lên, vừa định nói câu tạm biệt với hắn, nhưng hắn đột nhiên kéo tôi vào lòng, cánh tay siết chặt khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp, nghe được tiếng trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực hắn, tôi đột nhiên cảm thấy mũi mình cay cay: “Tần Mạch”. Tôi hỏi, “Giờ anh đã thích tôi rồi phải không?”.



“Thích”. Hắn đáp không hề do dự.



Tôi nhắm mắt, nén lại hơi nước trong mắt mình.



Hắn chợt buông tay, quay người đi về phía Dịch Tình, trông có vẻ quả quyết.



Dòng người vội vã trong sân bay cứ đi ngang qua tôi, từng gương mặt đều khiến cho người ta thấy xa lạ tới đáng sợ, ở nơi mà sự chia ly dễ dàng như thế này, ngày nào cũng diễn ra bao nhiêu cảnh không muốn chia xa giống nhau, tôi hôm nay chỉ tình cờ là một trong số đó…



Tôi hít sâu vào một hơi, nhưng trong tim như có chiếc gai cứ găm vào, khiến tôi vừa đau lại vừa khó chịu.



“Tần Mạch!”. Tôi lớn tiếng gọi tên hắn, sải bước đi về phía ấy.



Hắn ngoái đầu lại, vẫn là gương mặt nghiêm nghị mà hững hờ như thường lệ, ngược lại, Dịch Tình nhìn tôi có chút hứng thú.



Đi tới bên Tần Mạch, tôi đặt một tay lên vai hắn, hít thật sâu, sau đó vung một cú đấm cực mạnh. Tôi nhớ hắn có bệnh dạ dày, thế nên cú đấm hiểm này rơi vào ngay trên bụng hắn.



Hắn bị tôi đánh không trở tay kịp, cúi gập người xuống.



Xung quanh đều đồng loạt vang lên tiếng hít hà.



Toi giơ nắm đấm lên, cố gắng khiến mình dũng mãnh như thổ phỉ: “Ở nước ngoài nghiêm túc chút cho tôi! Anh cứ thử tán gái bừa bãi xem!”. Tôi nhìn sang Dịch Tình bằng ánh mắt cảnh cáo, cô nàng vội vàng lắc đầu sợ hãi, lùi lại liên tục, cố gắng phủi sạch quan hệ với Tần Mạch. Tôi hừ một tiếng, đẩy Tần Mạch ra, nhìn hắn xoa xoa chỗ bị tôi đánh không đứng thẳng người lên được, tôi lại cứng rắn bổ sung thêm một câu, “Tán trai bừa bãi lại càng không được!”.



“Được rồi”. Tôi quét mắt nhìn những ánh mắt hoảng sợ chung quanh, giọng dịu xuống, “Không còn lời nào nữa, cứ thế đi”.



Ra khỏi sân bay, tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng rạng rỡ ngày xuân, không khỏi đưa tay lên che mắt.



Chất lỏng lành lạnh thấm vào tóc mai, tôi chửi: “Hà Tịch! Xem mày kém cỏi chưa kìa!”.