Không Yêu Thì Biến
Chương 35 :
Ngày đăng: 00:57 19/04/20
Tôi siết chặt nắm tay, có chút căng thẳng, cúi gằm mặt xuống nhìn chằm chằm chiếc dép bông đầu thỏ một lúc, cuối cùng bình ổn lại tất cả tâm trạng trong lòng.
Tôi chẳng có lỗi gì với Tần Mạch, tôi nghĩ, hồi đó người nói hãy ở bên nhau là hắn, người nói chia xa cũng là hắn, người nói thích tôi cũng là hắn, người quyết định chia tay cũng là hắn. Giờ ngoảnh lại nhìn tình cảm dành cho hắn, tôi mới phát hiện bản thân mình vẫn luôn đứng ở vị trí bị động.
Tôi chưa từng để hắn phải mang vết thương gì, mà khoảnh khắc này, khi chúng tôi mặt đối mặt với nhau, tôi việc gì phải lo âu hồi hộp?
“Anh Tần”. Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt hắn, “Hôm nay đã phiền anh rồi”.
Cặp mắt của hắn dưới ánh đèn đường có chút lấp lánh, im lặng hồi lâu, hắn thản nhiên lên tiếng, mang theo chút ý cười: “Phiền? Đây là lần đầu tiên tự em thừa nhận nhỉ”. Giọng điệu bình thản như hôm qua chúng tôi vừa mới gặp mặt, “Nếu muốn cảm ơn tôi thì mời tôi ăn bữa cơm đi”.
Tôi nghe câu nói ra vẻ thân thiết của Tần Mạch, lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, rồi rành rọt nói thẳng ra: “Anh Tần, chúng ta chia tay nhau… đã hai năm rồi”. Gay gắt như nói cho hắn biết, cũng là tự nói cho bản thân tôi, “Giữa hai chúng ta chẳng còn bất cứ liên hệ nào, tôi tin rằng sau này cũng sẽ không có liên hệ gì nữa. Hôm nay anh giúp tôi, tôi rất cảm ơn, tiền bảo lãnh anh trả giúp, tôi sẽ gửi lại cho anh. Thế nhưng, tôi nghĩ chúng ta đã không còn tình cảm gì để ngồi ăn cơm cùng nhau nữa”.
Tần Mạch nhìn tôi chăm chăm, ánh đèn vàng vọt khiến tôi không phân biệt được sắc mặt của hắn. Một lát sau, cuối cùng hắn cũng dời ánh mắt đi, “Được rồi”. Hắn mím môi, rồi nghiêm túc nói cho tôi biết, “Đã như thế thì trả tiền cho tôi đi, ngay bây giờ”.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vậy mà tâm trạng trong ánh mắt lại như một đứa trẻ giở trò ương bướng vì không lấy được kẹo. Tôi sửng sốt một lúc lâu, rồi gật đầu: “Được”. Để tránh sau này gặp mặt rồi lại dây dưa không dứt, tôi lên tiếng nó, “Nhưng tôi phải về nhà lấy tiền”.
“Ừ”. Hắn không làm khó tôi, gật đầu nhanh gọn, “Lên xe, tôi đưa em về”.
Đồn Cảnh sát này rất gần nhà tôi, đi hai, ba phút đã tới nơi, tôi xuống xe, chợt nghe hắn ngồi trong xe hạ giọng nói: “Tôi ở nước ngoài chưa bao giờ lăng nhăng với cô gái nào, đàn ông cũng không”.
Ký ức hai năm trước dường như gạt tan đi tầng tầng lớp lớp sương mù, dần dần rõ ràng trong đầu tôi.
Thực ra khi ấy tôi muốn chờ hắn, muốn cố chấp như một cô nương trinh tiết thời cổ đại, như hồi tôi đã chờ Dương Tử.
Thế nhưng, thời gian và khoảng cách quá mạnh nẽ.
“Thật đáng tiếc”. Tôi nhếch môi lên cười, “Còn tôi đã có người đàn ông khác rồi”.
Không quay đầu lại, tôi đi thẳng lên nhà, thay đồ tham dự bữa tiệc xem mặt, lấy tiền trong ngăn kéo, tôi nhìn cụ Mao đỏ chót mà ngẩn ngơ một lúc, mặt đã gặp, lời cũng nói rồi đấy, đưa tiền này cho hắn xong thì cắt đứt mọi tơ tưởng còn sót lại đi.
Tôi xuống nhà, Tần Mạch vẫn ngồi trong xe, không hề thay đổi tư thế. Tôi mở cửa ghế phụ lái ra, đặt tiền lên chỗ ngồi.
Lúc này hắn mới lạnh nhạt liếc nhìn tôi, nhìn không rõ thần sắc: “Đi hẹn hò à?”.
Ngồi lên chiếc xe Benni, tôi có chút hiếu kỳ, nói: “Đã như thế rồi sao anh còn phải tham gia vào cái hội mai mối ấy? Tôi nhớ hình như hội phí không hề thấp”.
“Phương Dĩnh đăng ký giúp tôi”. Anh ta vừa lái xe, vừa nói, “Nó nói sang năm nó đã tốt nghiệp rồi, bảo tôi cứ an tâm đi tìm bạn gái, sau đó kết hôn”.
Tôi gật đầu: “Anh có một cô em gái rất tốt”.
Anh ta gật đầu, im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng: “Hôm nay cảm ơn cô”. Tôi nhận ra anh ta không thường ăn nói như thế này, hai từ cảm ơn nghe rất ngượng miệng.
Nhưng tôi nghe lại thấy buồn cười: “Anh rất giống một người tôi quen. Nhưng anh ta còn cao ngạo hơn cả anh, không bao giờ biết cúi đầu”. Từ nhỏ Tần Mạch đã chẳng phải lo cơm áo, sự kiêu ngạo của hắn vừa là do trời sinh, lại vừa là do sau này tạo thành, hắn có cơ sở để kiêu ngạo, thế nên dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt lại ẩn giấu sự ngạo mạn. Muốn là phải lấy được, như tôi của hai năm trước, như hai năm sau trả thù người đã hại hắn hồi đó.
Thế nhưng Phương Thư không hề có điều kiện như vậy, có lẽ vì cuộc sống mà anh ta đã phải cúi đầu rất nhiều lần, dù có thanh cao đi nữa cũng không thể không bị hiện thực giày xéo thành tầm thường…
Chưa suy nghĩ được bao lâu đã về tới nhà, tôi xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Phương Thư. Nhưng anh ta lưỡng lự một lát, nửa như thăm dò, nửa như chần chờ nói với tôi: “Phương Dĩnh rất thích cô, nếu như…”.
“Anh Phương”. Tôi ngắt lời anh ta, “Anh đã quên những gì tôi nói với anh lần đầu chúng ta gặp mặt rồi”.
Có một người đàn ông, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng, dù rất rất muốn đá hắn ra khỏi đầu mình.
Anh ta im lặng một lát rồi lên tiếng: “Là tôi đường đột. Tạm biệt”.
Dõi mắt nhìn anh ta quay đầu xe rời đi, tôi đứng ở bên đường một lát, cuối cùng thở dài một tiếng quay người về nhà. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ lại là, chiếc việt dã màu đen kia vẫn đậu ở dưới nhà tôi. Người đàn ông mặc áo khoác đen vẫn đứng tựa bên xe, nhìn tôi bằng ánh mắt u ám.
Tôi chết sững, chạm phải ánh mắt của hắn trong bầu không khí lạnh lẽo, qua ánh đèn đường vàng vọt.
“Anh Tần”. Tôi cười nói, “Tôi còn thứ gì chưa trả lại cho anh sao?”.
Hắn im lặng rất lâu: “Không có, lúc nãy tôi quên chưa nói một câu”.
Tôi mỉm cười chờ hắn, hắn nói: “Hà Tịch, tôi đã về rồi”. Khóe môi cong cong của tôi chợt cứng đờ, hắn lạnh lùng mỉa mai, “Thế nhưng, giờ chắc hẳn tôi không cần nói câu ấy nữa”.
Hắn mở cửa, khởi động xe, để lại một vệt khói trắng rồi lao đi.
Tôi vén những lọn tóc mai rơi xuống trước mặt ra sau tai, khẽ khàng nói: “Tạm biệt, không tiễn”.