Không Yêu Thì Biến

Chương 37 :

Ngày đăng: 00:57 19/04/20


Hôm sau, tôi chạy tới nhà khách hàng một chuyến trước.



Người yêu cầu trang hoàng lại nhà cửa là một phụ nữ trung niên vừa ly hôn, họ Lâm, khoảng hơn bốn mươi tuổi, dung mạo trông vẫn còn rất trẻ trung, thế nhưng sắc mặt thì tái nhợt và tiều tụy. Nhà chị là một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, đã mua được gần mười năm nay mà các phòng trong biệt thự vẫn giống như chưa từng có người vào ở.



Căn biệt thự này là khi ly hôn với người chồng cách đây không lâu, chị được chia cho. Hai người kết hôn được gần hai mươi năm, vẫn chưa có con cái gì, chị Lâm nói chồng chị bận rộn công việc, thường không có ở nhà, chị cứ chờ đợi trong căn nhà trống này chẳng khác gì quả phụ sống qua ngày, cuối cùng không thể chịu nổi nên đã đề nghị ly hôn. Chị Lâm muốn tu sửa lại biệt thự, bởi lẽ dù nhìn tới bất cứ góc nào trong căn nhà này, chị đều sẽ nhớ tới chồng mình, thế nên chị muốn hoàn toàn trang hoàng lại ngôi nhà, bước qua quá khứ.



Mà điều rắc rối của hợp đồng chính là ở chỗ này, cả ngôi nhà đều phải làm mới, bỏ sàn đi làm lại, gỡ bỏ giấy dán tường đi thay mới, hơn việc trang hoàng đơn thuần là thêm một mục dỡ bỏ, hơn nữa, mục này vô cùng lớn…



Nhưng đã nhận trách nhiệm rồi thì tôi phải làm thật tốt.



Khi đang dỡ bỏ trang trí trong nhà, vẻ mặt chị Lâm có vẻ kích động đôi phần, cuối cùng vẫn nén lại bước ra khỏi phòng. Tôi nhận ra trang trí trước đây trong ngôi biệt thự nhỏ này được làm rất cẩn thận tỉ mỉ, có thể tưởng tượng được chủ nhân nơi này trước kia có bao niềm mong đợi, mà bây giờ lại…



Chiều hôm đó, công ty gia dụng second-hand phái xe tới chở đồ đạc đi, chị Lâm nhìn theo từng vật dụng được chuyển lên xe, nói với tôi: “Những thứ này đều do tôi và chồng cùng nhau chọn lựa, khi ấy chồng tôi không thích cái tủ này, nhưng tôi vẫn nhất quyết chọn nó, cuối cùng anh ấy đành thuận theo sở thích của tôi”.



“Khi đó nhất định chồng chị rất yêu chị”. Tôi mỉm cười lịch sự.



Chị Lâm cũng cười: “Anh ấy yêu tôi, khi ký vào đơn xin ly hôn, tôi thấy anh ấy lén lau nước mắt mấy lần”. Nghe chị nói vậy, tôi thoáng sững sờ, chị lại nói, “Tôi cũng yêu anh ấy”.



“Đã như thế thì…”. Tại sao phải ly hôn chứ…



Tôi cắn cắn môi, vẫn không hỏi câu ấy ra miệng, sợ sơ ý chạm vào vết thương lòng của người phụ nữ này.



Tối về nhà, tôi đang ăn cơm rang trứng thì Trình Thần gọi điện tới, nói chị nhặt được một chú cún trắng xinh xắn ở ven đường, vốn định ôm về nhà nuôi, nhưng không ngờ Thẩm Hy Nhiên lại bị dị ứng với lông chó: “Đúng là vô dụng!”. Trình Thần mắng anh ta như thế.




Phương Thư choáng váng ở dưới đất một lúc lâu, bị đánh tới trào máu miệng.



Tần Mạch sầm mặt, lạnh lùng nói: “Mày muốn cũng không được đâu”.



Tôi há hốc mồm không khép lại nổi, cuống quýt định chạy qua kéo Phương Thư dậy, nhưng Tần Mạch đã quay người lại vươn tay tóm chặt lấy tôi, tôi cáu tiết: “Anh phát rồ phát dại gì thế hả! Uống nhầm thuốc rồi à!”.



Tần Mạch quay đầu lại nhìn tôi, tôi mới thấy mắt hắn đỏ ngầu tới phát sợ, cứ như sắp giết tôi tới nơi vậy. Tôi sợ quá lùi lại phía sau một bước, hắn gần như nghiến răng rít lên: “Hà Tịch, em là của tôi, từng tấc da tấc thịt đều là của tôi, không ai có quyền muốn hay không muốn đồ của tôi”.



Lồng ngực tôi siết lại, cảm giác tê dại không biết tên nhảy vào tim, như có cơn sóng vỗ vào trái tim mềm nhũn, khiến nó rung rinh lay động.



Tôi nhìn hắn chằm chằm như một con ngốc.



Đột nhiên, Phương Thư ở bên cạnh loạng choạng đứng lên, hoàn toàn không để ý tới tôi và Tần Mạch, nhấc chân tiếp tục đuổi theo Phương Dĩnh. Tôi cũng chợt sực tỉnh, vội vàng trở tay kéo lấy ống tay áo Tần Mạch, lau cái tay đầy máu lên bộ vest đắt tiền của hắn, tôi kéo hắn lên xe, lập cập nói: “Đi bệnh viện, đi bệnh viện!”.



Ai dè hắn như một tên thô lỗ hoàn toàn không có khả năng quan sát, không nhìn đến máu trên tay tôi, không nhìn thấy Phương Thư đã chạy mất, túm lấy tôi, kéo vào lòng, hơi thở ẩm ướt phả vào cổ tôi: “Không đi, Hà Tịch, tôi sẽ không để em đi đâu”. Bàn tay đang ôm lấy tôi của hắn khẽ run lên, “Tôi nuôi em, tôi nuôi”.



Tôi nghe thấy câu này mà tức tới độ run bắn người, đập một cái đẩy cái đầu hắn ra, gào lên: “Đây bị chó cắn! Bị chó cắn ấy! Mẹ kiếp, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi đi bệnh viện tiêm vacxin hả!”.



Hắn đờ người ra nhìn tôi, đôi mắt chậm rãi phản chiếu gương mặt cáu kỉnh của tôi một cách rõ ràng.



Tôi giơ bàn tay máu me bê bết lên huơ huơ trước mắt hắn: “Nuôi? Nuôi kẻ bị bệnh dại à? Tới bệnh viện! Đồ khốn! Đi bệnh viện!