Không Yêu Thì Biến

Chương 42 :

Ngày đăng: 00:57 19/04/20


Chẳng biết đã ngồi ở cửa nhà bao lâu, tôi hơi buồn ngủ, đầu óc váng vất tựa lên đầu gối, mí mắt chỉ muốn nhắm lại.



Đột nhiên, có ánh đèn xe chói mắt lóe lên ở ngoài sân, xe Tần Mạch chậm rãi lái vào. Đèn xe rọi thẳng vào tôi, sáng tới mức khiến tôi hoa mắt. Tôi nheo mắt lại, cố gắng thích ứng với ánh sáng mạnh, thêm một lúc nữa, cuối cùng hắn cũng tắt máy, ánh đèn tắt phụt, bóng dáng có chút mệt mỏi của Tần Mạch bước xuống xe.



Tôi vẫn ngồi xổm.



Hắn bước tới gần, nhìn tôi chằm chằm: “Sao không nhận điện thoại?”.



“Chuyển sang chế độ im lặng nên không nghe thấy, lúc thấy vừa định gọi lại cho anh thì máy hết pin”. Tôi thành thật trả lời, ánh đèn yếu ớt ở bên ngoài khiến tôi không nhìn rõ được sắc mặt hắn, tôi chần chừ hỏi, “Anh… Lúc nãy đi tìm tôi đấy hả?”.



Hắn thản nhiên ừ một tiếng.



Tôi chỉ cảm thấy bão tố đang nổi lên ào ào phía sau sự bình thản của hắn. Tôi thầm suy tư xem giả vờ nũng nịu với hắn như thế nào để có thể không tổn hại tới thể diện mà lại khiến hắn bó tay với mình. Nhưng hắn chỉ lẳng lặng mở cửa, rồi vào nhà trước bật đèn lên.



Với cách cư xử lạnh nhạt như thế này, tôi nhất thời ngẩn ngơ.



Hắn đổi giày xong mới ngoái lại nhìn tôi: “Không vào à?”.



“À… Chân, tê chân rồi”.



Tần Mạch lạnh lùng vươn tay ra, tôi lưỡng lự nắm lấy, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi lạnh, lạnh tới kinh người. Hắn trở tay cầm chặt lấy bàn tay tôi, dùng sức kéo tôi đứng dậy. Nhưng vì ngồi quá lâu nên chân tê tới mức không đứng vững nổi, tôi loạng choạng, đầu cụng phải lồng ngực Tần Mạch, khiến hắn phải lùi lại nửa bước.



“Xin lỗi…”. Tôi lập tức tách ra, “Chân tê quá”.



Tôi giật tay lại, cố thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng hắn nắm quá chặt, những khớp tay dùng sức trắng bệch ra, khiến tôi thấy đau.



“Tần Mạch?”. Tôi ngẩng lên nhìn hắn, còn chưa nhìn được rõ ràng thì một gương mặt đã tiến tới, đôi môi lành lạnh đã chạm thẳng vào môi tôi, tôi mới hoảng hốt phát hiện hắn đang hôn mình.




Tần Mạch như đã lường trước được tôi sẽ nói như vậy, tâm trạng không hề dao động, vừa lái xe vừa đáp: “Hôm nay không thể đi được”.



“Tại sao?”.



Hắn cân nhắc đôi chút, lại thay đổi từ ngữ: “Hôm nay đừng đi”, dịu dàng tới mức làm toàn thân tôi nổi da gà.



Tôi buột miệng hỏi: “Tần Mạch, anh lại đọc quyển sách nhi đồng không được xem nào à?”.



“Khụ”. Hắn đằng hắng một tiếng, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, nói, “Mai là sinh nhật tôi, em cùng đón sinh nhật với tôi nhé…”. Hắn ngừng lại một chút, lại đổi giọng nói kiểu khác, “Tôi muốn cùng đón sinh nhật với em”.



Tôi nghe mà muốn ói máu: “Tần Mạch, nho nhã thanh cao không phải phong cách của anh đâu!”.



“Giờ thì phải đấy”. Xe chạy khá lâu, hắn như chợt nhớ ra, hỏi tôi một câu, “Em không thích à?”.



“Rất ghét…”.



Tần Mạch xị mặt ra, tôi đoán chừng về nhà là lại có thể nhặt được cuốn sách trong thùng rác lên xem.



Đến dưới công ty, tôi đóng cửa xe, nói với hắn một câu qua lớp cửa kính: “Tối nay lại cho anh thêm một cơ hội tới đón tôi vậy, mai tôi sẽ đại phát từ bi cùng ăn sinh nhật với anh”.



Tần Mạch ngẩn ra, khóe miệng lại lập tức nhếch lên.



Nhìn cái vẻ kiêu ngạo đó của hắn, trong lòng tôi không khỏi mỉm cười, tâm trạng phơi phới.



Nhưng tôi và hắn bây giờ đều không ngờ được rằng, ngày mai sẽ xảy ra chuyện như thế…