Không Yêu Thì Biến
Chương 45 :
Ngày đăng: 00:57 19/04/20
Thực ra tôi chẳng muốn nói chuyện với cô ta cho lắm.
Trong mối tình với Tần Mạch, tôi không được tính là kẻ thứ ba, mà cô ta cũng chẳng phải, chúng tôi chỉ gặp cùng một người đàn ông ở những thời điểm khác nhau, thế rồi yêu anh ta ở những khoảng thời gian khác nhau mà thôi.
Nhưng cô ta đã nói ra những lời như thế với tôi, tôi tuyệt đối cũng không thể nói ra hai chữ “không đi” được.
Thế là, giờ tôi xách một đống đặc sản ngồi ở đại sảnh khách sạn cùng Dịch Tình, cô ta gọi café, còn tôi chỉ gọi một ly nước lọc.
“Cô Hà”. Cô ta cười nói, “Cô biết tại sao tôi lại có ấn tượng sâu sắc với cô không?”.
Trong lòng tôi cảm thấy câu hỏi của cô ta thiếu muối vô cùng, tôi căn bản không biết rằng cô ta có ấn tượng sâu đậm với tôi, mà việc gì phải quan tâm tại sao lại sâu sắc chứ, nhưng tôi vẫn mỉm cười lịch sự nhìn Dịch Tình: “Hai năm trước khi ở sân bay, tôi đã đấm cho Tần Mạch một cú?”.
Cô ta cười nhấp ngụm café, lắc đầu nói: “Đó chỉ là bắt đầu. Sau này khi tới nước Mỹ, đã không ít lần tôi thấy Eric nhìn ảnh cô rồi mỉm cười. Có lẽ cô không biết, anh ấy lén chụp ảnh cô đang ngủ…”. Dịch Tình ngừng lại đôi chút, cười rất xán lạn, nhưng trong mắt tôi, nụ cười ấy lại vô cùng thô bỉ, “Bức ảnh rất đáng yêu”.
Nghe Dịch Tình nói vậy, tôi ngẩn người ra rồi mới phản ứng lại, thầm chửi rủa tên khốn nạn biến thái Tần Mạch mười bảy, mười tám lần.
Tôi tiếp tục giữ vững nụ cười của mình: “Hành vi cực kỳ vô vị”.
“Phải, một người cầm di động nhớ tới quá khứ một cách vô vị”. Cô ta thốt ra một câu rất nhẹ nhàng, nhưng tôi lại thấy vô cùng chối tai. Với quá khứ đã từng yêu Tần Mạch, tôi có thể chửi, có thể ghét, có thể mỉa mai, nhưng không thể để người khác nói một lời không hay. Khóe môi tôi thoáng mấp máy, vừa định phản bác thì cô ta lại nói: “Nhưng dù nhớ mong hơn nữa thì có ích gì? Tôi nhớ thời gian đó hai người hẳn là vừa mới chia tay chưa được bao lâu, tâm trạng của Eric rất tồi tệ, vừa đúng lúc đó, công ty lại bị chèn ép ở khắp nơi, gần như ở bên bờ vực phá sản… Nếu phá sản, Tần Thị sẽ phải gánh món nợ trên trăm triệu, thậm chí Eric còn bị bắt giữ. Anh ấy căn bản không thể về nước được”.
Tim tôi căng lên, chưa bao giờ nghĩ thời gian đó tình hình của Tần Mạch lại khó khăn đến vậy. Tôi cho rằng hắn ra nước ngoài thì sẽ sống rất tốt ở đó, tôi cho rằng dù hắn không có công ty cũng có thể sống cuộc sống giàu sang đủ đầy, không ngờ lại nghiêm trọng tới mức bị bắt giữ…
Thế nên mỗi lần hắn gọi điện về giọng nói đều mệt mỏi khàn khàn, thế nên dù có thế nào cũng không đưa ra một cái hẹn quay về, thế nên… mới hạ quyết tâm nói chia tay với tôi.
“Khi ấy, tới tôi cũng đã từng nghĩ tới việc rời khỏi Tần Thị”. Dịch Tình nói; “Dù mối quan hệ giữa tôi và Eric không tồi, nhưng thời đại này còn ai có thể đồng cam cộng khổ với ai chứ”.
Tôi lẳng lặng nắm chặt ly nước trong tay, nghĩ tới lúc ấy Tần Mạch gần như đã chiến đấu đơn độc mà có chút khó chịu. Hắn là người kiêu ngạo như thế, là công tử từ nhỏ đã được người ta nâng niu, sự hụt hẫng và buồn phiền trong lòng chắc chắn người khác khó mà cảm nhận được.
“Nhưng dẫu sao thì trời cũng không tuyệt đường người, cuối cùng Eric cũng tìm được một khoản đầu tư mạo hiểm để cứu mạng, khoản đầu tư ấy được xem là giải quyết được tình hình khẩn cấp của Tần Thị”.
Tôii kéo chiếc ghế ở bên giường hắn ra ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt đang ngơ ngẩn của hắn hồi lâu, “Được thôi, tôi có thể đi ra”.
“Hà Tịch! Em đám!”.
Vẫn là dọa dẫm ngang tàng, nhưng trong giọng nói ấy lại là sự hoảng loạn mà tôi chưa bao giờ nghe thấy.
Tôi ngồi trên ghế, vẫn thản nhiên nhìn hắn, hắn nhìn chằm chằm tôi được một lát, thấy câu kia của tôi chỉ để dọa hắn, sắc mặt mới từ từ dịu xuống, hắn cựa quậy muốn ngồi dậy, môi cứ mấp máy như không biết nên nói gì, cuối cùng thấy sắc mặt không biết vui hay giận của tôi, hắn lại nuốt hết những lời ấy vào trong bụng.
“Mấy hôm nay tôi tới Tam Á một chuyến”. Tôi nói, “Lúc về có gặp Dịch Tình, còn cả vị hôn phu của cô ta nữa”.
Hắn lại quan sát tôi một hồi, mới chầm chậm đáp: “Em… Biết rồi sao?”.
“Phải, tôi đã biết, nếu đó là những lời giải thích mà anh muốn nói với tôi”. Ánh mắt của tôi rơi lên mu bàn tay đang cắm kim truyền dịch của hắn, “Thứ bảy tuần sau tôi còn phải đi xem mặt, lần này mẹ tìm được một người đàn ông rất được cho tôi, tôi nghĩ, nếu có thể thì sẽ ổn định với anh ta”.
Bàn tay kia chậm rãi siết chặt, kim truyền cắm vào trong da thịt chắc làm hắn đau lắm.
Ánh mắt vốn còn mang theo chút mong đợi chợt phủ đầy vẻ lo lắng.
Tâm trạng đột nhiên vui vẻ hơn, tôi mỉm cười tươi tắn nói: “Cảm ơn anh vất vả trở về từ nước Mỹ xa xôi để chúc mừng hạnh phúc của tôi, cũng cảm ơn hai năm trước anh đã buông tay, Tần Mạch, anh làm rất tốt”.
“Hà Tịch”. Hắn hạ giọng gọi tên tôi, “Đừng nói dỗi với tôi như thế”.
“Sao anh biết là nói dỗi”. Tâm trạng của tôi cực kỳ tốt, “Không phải hai năm trước anh quyết định chia tay sao, không phải anh đã tính ở bên Dịch Tình hay bất cứ cô gái nào cũng được, kết hôn, rồi chung sống cả đời với họ, đương nhiên tôi cũng phải tìm một mối duyên mới mà cưới xin chứ. Trước đây anh đã tính toán con đường của chúng ta kỹ càng rồi thì chúng ta cứ đi theo con đường ấy thôi. Tần Mạch, với điều kiện bây giờ của anh, không có Dịch Tình thì cũng sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh muốn có được anh. Mà tôi cũng có thể tìm được bến đỗ cho mình, thế không tốt sao?”.
Sắc mặt Tần Mạch xanh mét, lồng ngực nhấp nhô, giận tới không còn tỉnh táo nữa, nhưng hắn không tìm được lời nào phản bác lại tôi, tức đến mức gần như là nội thương.
Tôi vẫn làm bộ thân thiết vỗ vỗ lên tay hắn: “Yên tâm dưỡng bệnh đi, sau này cưới, tôi sẽ gửi thiệp mời cho anh”.
Nói xong, tôi bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng.