Không Yêu Thì Biến

Chương 48 :

Ngày đăng: 00:57 19/04/20


Tối hôm ấy tôi và Tần Mạch lật tung cả nhà lên.



Lúc đầu tôi còn nghĩ rằng Tần Mạch chỉ đang lừa tôi, nhưng cuối cùng đành chấp nhận sự thực là không tìm được. Tôi cực kỳ hối hận, mặt mày ủ ê ngồi trên ghế sofa nhìn tay phải mình, hận không thể chặt cho nó một nhát.



Nhưng Tần Mạch thì không lo lắng nhiều như tôi, bình tĩnh thản nhiên xem thời sự, vừa xem vừa nói, không tìm được thì thôi, mua cái tốt hơn là được rồi.



Nhớ lại lúc đó Tần Mạch bị tôi gạt tay ra, vẻ mặt của hắn khó coi như thế, nhất định trong lòng còn buồn hơn tôi bây giờ nhiều lần, tôi thấy thương, chủ động ngồi lên chân Tần Mạch rồi ôm lấy cổ hắn, thở dài thành tiếng: “Anh nói xem, sao khi ấy em lại xúc động thế kia chứ, em xúc động cái quái gì thế không biết”.



Tôi nghĩ thầm, dù có đối đầu với anh cũng tuyệt đối không nên đối đầu với tiền, thứ đó là kim cương, kim cương hàng thật giá thật đó! Bán đi được giá lắm…



Tần Mạch đâu biết những suy nghĩ trong lòng tôi, lần đầu tiên thấy tôi chủ động ôm ấp yêu thương, hắn vô cùng kinh ngạc, cứ ngồi ngẩn ra bất động chừng hai, ba phút, ngơ ngác mãi mới phản ứng lại được, ôm lấy eo tôi, để mặc tôi mè nheo lẩm bẩm.



Ôm ấp thỏa thuê hồi lâu, Tần Mạch ảo não trách móc: “Sớm biết mất nhẫn kim cương em sẽ ngoan ngoãn như thế, thì anh đã mua thêm mấy cái nữa rồi”.



Dù khi ấy tôi có bò ra cười nhạo câu này của hắn vừa khoe khoang vừa vớ vẩn, nhưng trong lòng vẫn không nén nổi cảm giác ngọt ngào.



Sau đó chuyện chiếc nhẫn kim cương kết thúc không rõ ràng như thế.



Thứ năm, khi Phương Dĩnh tới gặp tôi còn mang theo một cậu bạn học, tuổi tác cũng sàn sàn nhau, trông rất sáng sủa đẹp trai.



“Chị”. Cô bé có chút ngượng ngùng, “Đây là Châu Nghị, lớp trưởng lớp em, gần đây bạn ấy cũng đang tìm nơi thực tập…”.



Tôi hiểu ý của cô bé, nghĩ lại lời Tạ Bất Đình nói hôm đó, dù sao ông ta cũng bảo công ty đang thiếu người, tôi dẫn thêm một thực tập sinh nữa cũng chẳng có chuyện gì to tát, nhưng cũng không thể dễ dàng để cậu nhóc này vào như thế được, tôi nói: “Ừ, cứ làm mấy ngày trước thử xem đã”.



Phương Dĩnh mỉm cười: “Cảm ơn chị! Lớp trưởng bọn em tài giỏi lắm, kỳ nào cũng giành được học bổng của trường em đấy”.



Tôi cũng cười cười, trong lòng thì chẳng ý kiến gì, ba thứ học bổng ở đại học thì có mấy công ty thật sự xem trọng chứ, dẫu sao học bổng cũng chỉ có thể chứng minh quá khứ, còn thứ công ty cần lại là tương lai.



Cậu nhóc kia cũng vui vẻ cười: “Cảm ơn chị Hà, em nhất định sẽ cố gắng hết mình!”.
Chủ nhật, Tần Mạch bỏ thời gian tới xem căn hộ, đúng lúc chỉ có tôi và Châu Nghị là đang bận việc, nghe thấy tiếng còi xe ở bên ngoài, tôi bèn phấn khởi chạy ra ngoài xem, kéo Tần Mạch vào dạo một vòng chung quanh nhà, ra lệnh: “Nói thích đi”.



“Ừ, cũng được đấy”.



Tôi cau mày: “Nói thích mà!”.



Tần Mạch bật cười: “Được rồi, thích”.



Lúc này tôi mới thỏa mãn mà khoác cánh tay hắn, giới thiệu cho hắn từng chút một, em muốn đặt cái gì ở đây, bày cái gì ở đó, dù nói thế nào thì Tần Mạch cũng chỉ có một từ “được”, lúc đầu tôi còn định mắng hắn không đưa ra ý kiến nào khác, nhưng nghĩ lại, ý kiến hắn đưa ra giống của tôi thì tiếp thu, nếu không giống thì cứ lờ đi, hắn đề nghị cũng vô ích, tôi bèn dứt khoát tự quyết mọi việc.



Vừa xem vừa nói lên tới tầng hai, Châu Nghị đang cầm thước cuộn bước ra từ trong phòng ngủ, cậu ta cười cười với tôi: “Chị Hà, chồng chị…”. Cậu ta liếc nhìn Tần Mạch một cái rồi im bặt.



Tôi thấy lạ nhìn Châu Nghị đột ngột sững ra, lại quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Mạch, kéo Tần Mạch ra phía sau, nhìn Châu Nghị đề phòng: “Chẳng lẽ cậu nảy sinh thứ tình cảm gì không nên có với chồng chị hả?”.



Vừa nói câu này, nét mặt Tần Mạch đã dịu xuống, Châu Nghị cũng kéo miệng ra, cười khổ nói: “Chị Hà, em… em tự dưng có chút chuyện, em đi trước đây”.



Nói xong cậu ta cũng chẳng chờ tôi gật đầu đồng ý mà chạy thẳng ra ngoài.



Tôi ngoái đầu lại nhìn Tần Mạch: “Chẳng lẽ trước đây anh đã làm chuyện gì không nên làm với người ta?”.



Tần Mạch nhếch môi lên lạnh nhạt cười: “Có lẽ đã làm rồi”.



Tôi nheo mắt nhìn Tần Mạch một cách đầy nguy hiểm. Hắn để kệ ánh mắt tôi rà khắp cơ thể mình, rồi mới ngừng cười, nghiêm túc nói: “Hà Tịch, đừng dùng cậu ta”.



Sắc mặt tôi chợt thay đổi: “Anh thật sự đã làm chuyện gì với người ta à?”.



Tần Mạch đưa mắt nhìn tôi vẻ chê bai, giải thích: “Bố cậu ta là trưởng ban Châu bị bắt giữ mấy hôm trước”.