Không Yêu Thì Biến

Chương 50 :

Ngày đăng: 00:57 19/04/20


Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới đến, không gì cản nổi.



Giàn giáo, gỗ, sơn và những vật dễ bắt lửa bày la liệt trong căn hộ đang được trang trí, chẳng mấy chốc ngọn lửa đã lan rộng, đỏ một góc phòng.



Độ nóng từ ngọn lửa khiến hai má tôi phát đau, trong lòng hoảng sợ, đầu óc chỉ còn lại một suy nghĩ, mau mau ra khỏi căn hộ này. Giàn giáo ở ban công đang cháy bừng bừng, chắc chắn không thể thoát ra từ nơi ấy, chỉ còn cửa chính.



Tôi và Châu Nghị không bị dính xăng lên người, chỉ cần cẩn thận đôi chút, chắc sẽ không bị bắt lửa, tôi trùm áo khoác lên đầu, bảo vệ mái tóc, định thừa lúc thế lửa vẫn chưa to lắm mà nhanh chóng xông ra ngoài. Tôi vươn tay tóm lấy Châu Nghị, cậu ta vẫn mang bộ mặt đờ đẫn không chịu đi cùng tôi.



Tôi không nén nổi tức giận, vung tay cho Châu Nghị một cái tát, đánh mạnh tới nỗi khiến mặt cậu ta lệch đi, tôi sẵng giọng chửi: “Cậu sống khó khăn lắm sao! Tới cái chết mà cậu cũng không sợ thì còn sợ cái gì nữa! Tới mạng sống của mình mà cậu cũng không cần, ai còn dám cần cậu nữa!”.



“Tôi sẽ ở chỗ này!”. Cậu ta gào lên khóc lớn, “Tôi cũng phạm pháp rồi, tôi không đi! Chết thì sao chứ, giờ tôi sống mới là đau khổ nhất!”.



Tôi tức tới nỗi run người: “Cậu có đi hay không?”.



Châu Nghị đẩy mạnh tôi ra: “Chị Hà, chị không hiểu được tôi đâu, chị sẽ không hiểu được tôi…”.



Đương nhiên tôi không hiểu cậu, trong mắt tôi, trời to đất rộng, mạng người là lớn nhất, chẳng có bất cứ trở ngại nào trong cuộc đời lớn hơn một sinh mạng cả.



Châu Nghị ôm mặt đau đớn khóc lóc, cậu ta ngồi bệt xuống sàn, như đang chờ đợi ngọn lửa tới nuốt chửng mình, tôi nhìn xung quanh, thuận tay nhặt một ống sắt dưới đất lên, chẳng nói chẳng rằng xông lên phía trước, đập một cú vào đầu cậu ta. Châu Nghị run lên, ngã xuống đất và ngất đi.



Tôi vứt ống sắt đi, nhổ bãi nước bọt: “Đây chính là chỗ đáng sợ của đứa chưa trải đời… Mẹ kiếp, ai cần nói lý với cậu chứ”.



Tôi xốc Châu Nghị lên, lảo đảo đi về phía cửa chính, mùi từ các loại vật liệu trang trí bị đốt cháy bốc lên càng lúc càng khiến người ngạt thở, tôi vừa âm thầm hận sự liều lĩnh của thằng bé này, vừa sợ ngọn lửa đáng sợ kia không chờ chúng tôi trốn ra ngoài đã nuốt hết tất cả.



Vất vả lắm mới đi tới chỗ huyền quan trong đám khói mịt mù ngạt thở, không ngờ ở cửa chính cũng đang có một vũng xăng bốc cháy dữ dội.



Tôi nghiến răng, nhìn Châu Nghị đã ngất xỉu, trong lòng căm hận nói: Đúng là thằng nhóc suy nghĩ chu toàn. Có lẽ khi cậu ta vào cửa đã rưới vũng xăng này ra rồi, lửa trong phòng vẫn cháy bừng bừng, và cả chỗ này cũng bùng cháy.



Thật sự muốn cùng chết với tôi sao…



Tôi không do dự nhiều, vẫn vác cậu ta quay người đi lên tầng trên. Tôi còn nhớ ngay dưới cửa sổ phòng ngủ tầng hai có một đống cát mềm, nhảy vào đó chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghe tôi lo lắng chuyện này, sắc mặt hắn dịu lại, bật cười bất đắc dĩ. Tôi thấy hắn cười, nỗi ấm ức trong lòng càng tăng thêm: “Nếu em bị hủy hoại dung nhan thì sẽ bám anh cả đời, anh đừng nghĩ tới chuyện sống yên!”.



“Thế thì em hủy hoại dung nhan một chút cũng không sao”.



Tôi ngẩn ra, chút ngọt ngào trong lòng không ngừng lan tỏa, nhưng ôm lấy cái mũi đang chảy máu không ngừng tôi lại thấy sợ hãi, mặt tôi đầy máu ngồi trong xe hắn vừa khóc vừa cười: “Anh đúng là đồ khốn, đồ khốn nạn!”.



Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, mũi tôi đã được băng lại thành một cục to, gần như chắn hết tầm nhìn.



Suốt đường lái xe trở về, Tần Mạch mới nhớ tới việc hỏi tôi chuyện đã xảy ra, tôi thở dài một tiếng thành thực kể lại cho hắn nghe, Tần Mạch nghe xong chỉ im lặng không nói gì. Sau này tôi mới biết, tối hôm ấy, khi tôi và Tần Mạch rời đi chẳng được bao lâu, Châu Nghị đã tỉnh lại, sau đó tự tới đồn Cảnh sát tự thú…



Hôm sau, tôi và Tần Mạch đi làm đăng ký kết hôn từ sáng sớm. Nhân viên nhìn vết thương trên mặt tôi, sau khi ba lần bốn lượt xác nhận chắc chắn tôi không bị bạo lực uy hiếp mới làm thủ tục cho chúng tôi. Tôi nhìn Tần Mạch ký tên mà mặt mày khó coi, cứ đứng cạnh che miệng cười thầm.



Tần Mạch ngoái đầu lại nhìn tôi, cau mày: “Nếu bàn tới bạo lực thì rõ ràng phải là em bạo lực anh mới đúng chứ”.



Tồi xòe tay ra: “Nếu anh Tần chê tôi thì giờ có thể bỏ của chạy lấy người”.



Hắn nhướn mày lên cao ngạo: “Anh thích ăn đòn, thế nào?”.



“Em sẽ bảo vệ, không để người khác bắt nạt anh”. Tôi vỗ ngực bảo đảm. Khiến mọi người đứng chung quanh phải phì cười.



Cầm hai quyển sổ đỏ chót đứng dưới ánh nắng mai, tôi ngước lên nhìn Tần Mạch, hắn cũng đang đần người ngẩn ngơ.



“Anh Tần”. Tôi nói, “Nửa đời sau phải quan tâm tới em nhiều nhiều nhé”.



Hắn cầm lấy bàn tay đang chìa ra của tôi, nghiêm túc đáp: “Cô Hà, hôm nay chúng ta về nhà bàn chuyện khai thác sản phẩm đời sau đi”



Khóe miệng tôi giật giật: “Ấy… ban ngày ban mặt mà”.



Hắn mỉm cười, quyến rũ tôi một cách đáng xẩu hổ: “Chúng ta có thể bàn tới tối, sau đó lại tiếp tục bàn…”.