Không Yêu Thì Biến
Chương 7 :
Ngày đăng: 00:57 19/04/20
Hôm sau, tôi tỉnh dậy trong cơn nhức đầu như búa bổ.
Cảm giác nặng nề trên đầu vô cùng đột ngột, tôi đưa tay xoa đầu, đầu óc vốn đã đặc quánh lại càng thêm đặc quánh.
Sao đầu mình sờ vào kỳ lạ thế này nhỉ? Trên tủ quần áo trong phòng ngủ có một tấm gương, tôi lảo đảo bước qua đó, cơn đau nơi mắt cá chân khiến tôi phải đi khập khiễng, đến khi nhìn thấy người trong gương, tôi liền sững ra.
Trên trán tôi quấn băng dày cui, mà dù vòng băng có dày như thế nhưng vẫn rỉ ra một vết máu. Khẽ chạm lên, cảm giác đau đớn nhắc tôi rằng đây đúng là hiện thực. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng mình trong tấm gương, ánh mắt chậm rãi rơi xuống cổ, một vết “dâu tây” đỏ tươi lại khiến lưng tôi lạnh ngắt.
Liệu có phải mình… sau khi say rượu thèm quá mà lôi tên đàn ông nào đó ra “làm” không? Đối phương vì muốn tỏ sự kiên trinh tiết liệt nên đánh cho tôi vỡ đầu chảy máu?
Trong đầu chợt lóe lên một gương mặt lạnh lùng…
Tôi không khỏi rùng mình, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhưng đầu óc căng lên, đau âm ỉ, tôi không nhớ được điều gì.
Thôi vậy, tôi thở dài, đảo mắt một vòng quanh căn phòng ngủ có thể coi là sạch sẽ, bụng bảo dạ, chuyện mình đã gây ra chắc vẫn không quá đáng lắm. Cổ họng không khỏi khô khốc khó chịu, tôi mở cửa phòng định ra ngoài uống nước.
Nhưng lúc nhìn thấy phòng khách, tôi lập tức đờ người ra.
Cả một huyện đàn ông!
Vắt ngang trên ghế sofa, nằm lăn ra đất, tựa bên bàn trà. Phải bảy, tám tên đàn ông nằm la liệt! Nhét đầy cái ổ bé nhỏ của tôi.
Tôi nuốt nước miếng, đưa tay lên sờ vào vết “dâu tây” trên cổ mình, chợt cảm thấy chóng mặt. Chẳng có lẽ, tối qua, tôi “chiến đấu” với mấy tên này?
Là NP[1] trong truyền thuyết…
[1] Làm tình tập thể.
Tôi vịn lên khung cửa, trấn tĩnh mãi mới chậm rãi phục hồi tâm trí. Nhìn kỹ lại tôi mới thấy rõ được mặt mày của mấy người đó – hóa ra cả đám này đều là bạn bè của Thẩm Hy Nhiên.
Lúc này tôi mới có chút yên lòng, tôi biết, mình có say ghê gớm hơn nữa cũng tuyệt đối không rờ tới mấy loại này. Thế nhưng, dấu “dâu tây” trên cổ và vết thương trên đầu tôi làm sao mà có?
Tôi đang ngẩn ngơ thấp thỏm nghi ngờ thì đột nhiên nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang vang lên từ trong phòng bếp.
Có người đang nấu cơm?
Tôi chần chừ một lát, chậm rãi bước tới. Vừa tới cửa phòng bếp, một bóng người quay ra suýt nữa va phải tôi. Người đó nhanh nhẹn lùi lại vài bước, giữ bát cháo trong tay không bị sánh ra ngoài. Nhìn rõ mặt mũi người kia, tôi kinh ngạc lần thứ ba từ khi tỉnh lại trong sáng nay.
“A… anh, anh Trần, sao anh lại ở đây?”.
Lúc này tôi vẫn để hết tâm trí vào chuyện tối qua, không còn sức cảm thán sự mạnh mẽ của Trình Thần, kéo chị lại hỏi: “Sao hôm qua em câu được Tần Mạch vậy?”.
Trình Thần nhìn tôi một cách mờ ám: “Không ngờ em đã rung động trước người ta từ lâu rồi”.
Tôi lau mồ hôi lạnh.
Trình Thần sợ tôi phủ nhận, bèn lớn tiếng nói: “Nhưng chị thấy rõ mồn một rồi đấy nhé! Lúc đó một mình Tần Mạch đang hút thuốc trong sảnh khách sạn thì em chạy tới, kéo áo người ta rồi nói, tôi thích anh, yêu tôi đi”.
Tim tôi chết lặng: “Em… em nói thế à? Thế anh ta thì sao?”.
Trình Thần sờ đầu: “Anh ta cũng không nói được hay không, nhưng chẳng biết lấy thứ gì ra rồi bảo, ‘Nghe nói cô thiết kế nội thất, trình độ cũng không tới nỗi nào. Tôi có đồ bị hư, cô sửa lại giúp tôi rồi tôi sẽ giúp lại’, trông cứ như thể đã biết em đánh cược với bọn Đại Miêu ấy, không xem lời em nói là thật”.
“Sau đó?”.
“Sau đó em sửa đồ giúp anh ta, cuối cùng anh ta giúp lại em”.
Tôi lẳng lặng ngẩng lên nhìn trần nhà.
Trình Thần lại vỗ lên lưng tôi, nói: “Nhưng em vẫn có chút thủ đoạn đấy nhé! Biết giả vờ ngã, sau đó để Tần Mạch đưa em về nhà”. Trình Thần nhìn chằm chằm vào cổ tôi, hỏi một câu đê tiện không khác gì Lục Tử: “Sao nào? Sức chiến đấu của anh Tần không tồi chứ hả?”.
Khóe miệng tôi giật giật, không thèm để ý tới chị.
Giả vờ ngã? Tôi uống say rồi còn biết tính toán việc giả vờ ngã sao? Tôi sắp xếp lại những chuyện đã nghe được rồi cẩn thận ngẫm lại, không khó để nghĩ ra nguyên nhân tôi thành ra thế này.
Nhất định là tôi muốn nói ra chuyện mình đã từng lên giường với Tần Mạch để chứng minh mình là người phụ nữ của hắn, Tần Mạch không muốn bị tổn hại danh tiếng nên ngáng chân tôi một cái, thế là tôi ngã vỡ đầu chảy máu, cho nên mắt cá chân tôi cứ đau âm ỉ thế này!
Rốt cuộc đồ khốn nhà anh lấy bao nhiêu sức đạp tôi hả!
Tôi hít thở thật sâu bình ổn lại tâm trạng đang cuộn trào của mình rồi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao ạ? Sau khi anh ta đưa em về thì sao nữa?”. Trần Thượng Ngôn từ chỗ nào chui ra vậy trời!
Trình Thần nhìn tôi mờ ám: “Còn phải hỏi. Nhìn dấu vết trên cổ em đi, hè hè, anh Tần đúng là cố gắng lắm đây!”.
Mặt tôi lại tối sầm.
Rốt cuộc từ sau khi Tần Mạch đưa tôi về nhà tới trước khi bọn Vương Đại Miêu tới “phá động phòng” đã xảy ra chuyện gì, thì chỉ có đương sự – là tôi, Trần Thượng Ngôn và Tần Mạch – là biết.
Điều đáng tiếc là, người nên được biết nhất là tôi lại quên sạch.