Khúc Giao Hưởng Quân Hôn
Chương 1 :
Ngày đăng: 23:40 20/04/20
Dư Nhược Nhược mới dính đầu vào gối chưa được bốn tiếng đã bị bạn tốt Ninh Tĩnh điên cuồng oanh tạc, kéo đi dạo phố.
Trong cửa hàng quần áo, Ninh Tĩnh quay qua quay lại trước gương trong phòng thử đồ: “ Cái này thế nào?”, “ Màu xanh dương nhìn rất đáng yêu, mình chọn cái này đẹp không?” hoặc là “ Cái này có vẻ lộ hơi nhiều, phải không?”
Dư Nhược Nhược liếc mắt nhìn: “ Cổ chữ V này……..quả thực khoét quá sâu…….” Mùa hè ở phía nam một năm luôn kéo dài đến bảy tháng, chậm chạp mãi không đi.
Cô còn buồn ngủ, xị mặt nói: “Đại tiểu thư, không phải ai cũng dồi dào, hăng hái giống cậu, cậu xem đi, thời tiết tốt như vậy, không ngủ lại đi ra ngoài dạo phố. Cậu cũng thật lãng phí của trời đấy…..”
Ninh Tĩnh hết sức xem thường, ném một cái quần màu vàng nhạt lên đầu cô: “ Thẳng thắn khai báo, có phải tối hôm qua làm chuyện gì eo mỏi lưng đau tới nỗi không thể say giấc, đúng không? Mình nói này, Nhan Nhan nhà cậu cũng thật ba mươi như sói, ngày ngày đem thân thể nhỏ bé cậu ra chơi đùa…….chậc chậc.”
“ Nhan Nhan? Là ai? Mình quen người này sao?” Cô tiện tay ném luôn một bộ quần áo về phía Ninh Tĩnh, khiến mặt nhân viên bán hàng hết xanh lại trắng, sau đó gục luôn xuống chiếc bàn gần đó ngủ thiếp đi.
……………………..
Người ngủ không ngon nên khẩu vị cũng mất hết, cô không buồn động tới cốc đu đủ trước mặt, rũ mắt xuống nguyền rủa: “ Với tốc độ tiêu tiền này của cậu, Bill Gates cũng không dám cưới!”
“ Mình không cần ông ta, mình nhìn trúng Nhan Nhan nhà cậu rồi. Được rồi, bây giờ cùng chị đây xuống phố đập phá một trận cho phấn chấn lên…….không cần quan tâm mấy chi tiết nhỏ nhặt đó làm gì nữa…..” Cô nhón lấy ống hút, hút một hơi, bày thêm bộ mặt bỉ ổi, phun ra toàn lời chó má.
“ Mình nhớ rồi, khi còn bé, chẳng phải chúng ta đã đọc qua một câu chuyện dân gian sao? Chuyện kể rằng có một người tham lam đào được một cái vại quý, chỉ cần cho vào một thứ gì đó, thì sẽ nhân lên gấp mười. Dù sao thì so với mùa xuân gieo giống, mùa thu thu hoạch cũng lời hơn nhiều. Cậu đi tìm một cái vại thật lớn như vậy, mình đem Nhan Bồi Nguyệt đẩy vào đó, chín người còn lại đều đưa cho cậu, đảm bảo cho cậu đem ra đùa giỡn một tuần vẫn còn thừa. Lúc đó chỉ sợ cậu chịu không nổi bỏ của chạy lấy người…….” Nhược Nhược châm chọc nói.
“ ……….” Một quyển tạp chí từ phía đối phương bay đến “ Mình đây chỉ muốn nguyên đai nguyên kiện.”
“ Không có gì đâu anh Thích, sức khoẻ chị dâu sao rồi?”
“ Vẫn đang ở bệnh viện truyền dịch, cũng không nghiêm trọng lắm. Anh chỉ xin nghỉ nửa buổi thôi, chiều lại đi làm.” Thích Tấn dù sao cũng là dân bản địa chính gốc, miệng lưỡi có chút trơn tru, nhưng là người đáng tin. Căn bản sẽ không bày mưu tính kế gì, là một người đàn ông thích hợp để kết hôn.
“ Vậy em về nghỉ trước.”
“ Có cần anh đưa đi một đoạn không, hôm qua thật làm phiền em quá.” Thích Tấn tốt bụng hỏi.
“ Không cần, anh nhanh đi làm đi, bây giờ cũng không khó bắt xe, em tự đi được.”
Tạm biệt Thích Tấn xong, tâm tình của cô cũng tốt hơn trước.
Người trong nghề thường lưu hành một câu nói, phụ nữ coi như đàn ông, đàn ông coi như súc sinh, chính là để chỉ phóng viên. Đặc biệt là phóng viên giải trí, ăn gió nằm sương, không nói đến trong ngày có bữa nay không có bữa sau, còn phải có bản lĩnh thi thoảng lại leo chỗ này, lúc lại chui xuống chỗ kia. Giấc ngủ lại càng không được bảo đảm, có lúc có tin tức quan trọng, có thể ở trong phòng làm việc bận bù đầu cả đêm, căn bản là chân còn không kịp chạm đất, lấy đâu ra thời gian mà lim dim?
Thế nhưng bấy nhiêu đó cũng không phải là quan trọng, cái quan trọng là cô yêu cái nghề này.
Hơn nữa còn nguyện ý vì nó mà hy sinh, dù gian khổ nữa, mệt mỏi nữa, cô cũng nguyện ý hy sinh tuổi thanh xuân có hạn của mình mà tập trung vào sự nghiệp nhiều chuyện vô hạn. Vì tìm kiếm những chân tướng sự việc mà người đọc có quyền được biết, chính là trách nhiệm không thể chối từ của cô.
(1) Dương chi cam lộ: là món chè của Hồng Kông gồm thành phần chủ yếu là bưởi, xoài, bột báng.