Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 14 :

Ngày đăng: 23:41 20/04/20


Đây vốn là quán ba nhạc Rock anh roll, cả ngày âm nhạc vang trời ầm ĩ không thôi. Ngư long hỗn tạp, tình trạng cực kì phức tạp. Cố tình chọn chỗ gần với đại đội quân khu, bị nhìn chằm chằm phía sau đến không chịu được. Chủ quán bỗng nổi lên một ý tưởng mới, lắc mình một cái, âm nhạc trong quán như được thay đổi thành bộ quần áo mới trong sáng hơn, khắp nơi đều là không khí trầm thấp mập mờ mang theo giọng nói vui vẻ. Âm nhạc của thế kỉ hai mươi, một giọng nam thuần hậu xướng lên không dứt.



Ngũ Việt nhìn chằm chằm gò má đang sưng to của Nhan Bồi Nguyệt, không hề có hình tượng mà phá lên cười: “Phục vụ, lấy thêm đá ra đây”.



“Thật là hiếm có nha! Một người đã từng luyện qua Xích Thủ Không Quyền gia truyền có thể một mình đánh bại cả một đội bóng thượng tá, bộ dạng anh dũng vô song tựa như Võ Tòng, thế mà lại bị một cô gái nhỏ tát lên mặt mà không nói được câu gì”



Cảm thán xong lại tếp tục nở nụ cười.



Nhan Bồi nguyệt cực kì cảm thán: “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là loại khó chiều”.



“Đừng có mà kiếm cớ, chẳng phải năm đó ở trong đội phòng chống ma túy cậu còn bẻ gãy tay của cô gái Độc Vương hay sao? Bây giờ, quả nhiên, chị dâu có sức quyến rũ rất lớn, phải không?”



Trong lòng Ngũ Việt vô liêm sỉ nghĩ: nếu cô gái Độc Vương đó có sức quyến rũ trước Nhan bồi Nguyệt thì tên anh sẽ được viết thành Ngã Việt.



“Tôi biết các cậu lấy nhau theo lời cha mẹ định đoạt, nhưng bất luận thế nào chăng nữa thì hai vợ chồng cậu vẫn sống cùng nhau qua ngày, phải nhẫn nhịn, phải chung thủy, phải thông cảm với nhau”. Ngũ Việt càng nói càng nghiêm túc.



“Cậu biết rõ cuộc sống vợ chồng như vậy, sao bây giờ vẫn còn độc thân? Cứ trở về nhà thì mẹ cậu lại oán trách tôi quá vĩ đại che lấp hết ánh sáng của cậu.” Nhan Bồi Nguyệt tức giận lên tiếng.



“Tôi đây là chẳng phải là chưa gặp được người mình yêu sao? Trước khi gặp được chân mệnh thiên tử của mình tôi phải giấu tài của mình đi. Chứ giống như cái tên tiểu tử cậu, sẽ ở trong thế giới tình cảm mà đầu rơi máu chảy. . .”. Ngũ Việt rung đùi đắc ý, tựa như Gia Cát Lượng đoán trước được mọi việc trong thiên hạ.



“Còn nữa, Thái hậu nhà mình luôn coi trọng cậu hơn, tổng kết lại là nhận lầm con trai, mà người ưu tú nhất chính là tôi”.



“. . .” Nhan Bồi Nguyệt đột nhiên cảm thấy, cái tính cách đặc biệt này, thật giống với cái người nào đó da mặt dày hơn cả tường thành. Khi hai người cãi nhau, cô khoác lác vô sỉ: “Em gả cho anh thì mẹ anh nên vụng trộm mà vui mừng đi, em là cô gái tốt nhất, căn bản chính là một ngọn lúa non màu hồng, gia đình xuất thân là cán bộ cao cấp, tính tình hoạt bát đáng yêu, không dính không ngán. . . đem bao nhiêu người về đây so cũng không bằng. . .” Nói xong còn vội vàng đi soi gương.



Trong cùng một quán bar, tại một góc khác, Ninh Tĩnh vừa bước vào, để ví xuống: “Thế nào, lớn như vậy nửa đêm lại không ngủ, chịu phí tiền mời mình uống rượu ah?”
Trong lòng Ninh Tĩnh bốc hỏa, nơi này dù sao cũng là Bộ Tư Lệnh quân khu, làm sao lũ lưu manh lại câu kết với nhau hết như thế này?



Cô tiến lên phía trước muốn đoạt lạu Dư Nhược Nhược, nhưng bị Ngũ Việt nhanh tay nhanh mắt chế trụ cổ tay, lại dùng chân, kết quả lại bị Ngũ Việt nhìn ra sơ hở, đưa một chân ra ngáng đường khiến cô lảo đảo suýt ngã.



Mà Dư Nhược Nhược vẫn ở trong ngực Ngũ Việt, liếm môi một cái, vẫn như cũ không hề biết rằng mình đã rơi vào hiểm cảnh.



Ninh Tĩnh cân nhắc một chút, cùng anh ta lấy cứng đối cứng không phải là cách hay, cô mở miệng: “Người trong lòng anh đã có chồng rồi, anh còn muốn sao?”



“OH! Dạo này khẩu vị tôi rất tốt, thích kiểu phụ nữ đàng hoàng, cô gái nhỏ này, thật nhìn không ra. . .” Giọng nói càng ngày càng nhẹ, còn xoa nhẹ cằm Dư Nhược Nhược, Dư Nhược Nhược cảm thấy không thoải mái, nghiêng đầu.



Ninh Tĩnh đã từng gặp qua những người không biết xấu hổ, nhưng vẫn chưa gặp phải loại người vô sỉ như vậy, chỉ có thể xuất ra chiêu cuối cùng nhưng cũng có thể mất đi nửa cái mạng: “Vậy anh cso biết chồng cô ấy là ai không?”



“Chuyện này có quan trọng không? Chẳng lẽ là thần tiên trên trời? dù là vợ của Ngọc Hoàng đại đế tôi cũng dám giành!” Ngũ Việt vừa ăn nói hùng hồn xong thì nhận được điện thoại của Nhan Bồi Nguyệt: “Dư Nhược Nhược mất tích rồi, cậu mau lái xe đi tìm cùng tôi, một tiếng nữa gặp ở quán bar lúc nãy”.



Trong giọng nói còn chứa sự lo lắng không dễ nhận thấy.



Cùng lúc đó, Ninh Tĩnh bình tĩnh nói: “Không phải Ngọc Hoàng đại đế, chỉ là vị quân nhân trẻ tuổi cố chấp ngang bướng nhất trong quân khu thượng tá Nhan Bồi Nguyệt thôi. . .”



Chắc chắn câu nói vừa rồi cùng bầu không khí trong quán bar đều trực tiếp truyền đầu bên kia điện thoại rồi, Ngũ Việt nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ trong lòng anh, đột nhiên hóa đá. . .



Nhan Bồi Nguyệt nghe được lời Ninh Tĩnh nói, giọng nói như nặng nghìn cân, hỏi: “Mấy người đang ở chỗ nào?”



“Quán bar lúc nãy. . .” Ngũ Việt cảm giác được sấm chớp đã bắt đầu kéo đến trên đầu anh rồi