Khúc Giao Hưởng Quân Hôn
Chương 30 :
Ngày đăng: 23:41 20/04/20
Dư Nhược Nhược gần đây mới quán triệt thành thói quen, sa khi xem các mạng lưới tin tức quân sự lớn xong liền rửa mặt nằm xuống, Nhan Bắc Bắc uất uất ức ức ôm gối đầu đứng ở ngoài cửa dụi mắt: "Chị Nhược Nhược, em muốn ngủ cùng chị."
Thật ra thì Nhan Bắc Bắc những năm này bị Nhan Bồi Phong cưng chiều hơi quá, muốn gió có gió, buổi tối ngủ còn phải ôm một cánh tay. Dư Nhược Nhược nhìn dung nhan ngủ xinh đẹp yên ổn tĩnh lặng của cô, hình như đại khái hiểu được tâm tình không ngừng che chở của Nhan Bồi Phong.
Chính cô lại trợn tròn mắt không ngủ được, Nhan Bồi Nguyệt không nói tiếng nào ném cô lại như vậy, đi tham gia mấy tháng thích ứng tính huấn luyện, trên mặt đầy các loại thuốc màu. Mặc dù cô sẽ đi qua phỏng vấn, nhưng đến lúc đó ai lại phân biệt rõ ra Giáp Ất Bính Đinh?
Nghĩ đến đây, trong lòng liền khó chịu như thiêu như đốt.
Tối ngày hôm qua thời khắc này, hai người ở gần như vậy. . . . . .
Mới hôm sau không có mấy ngày anh cũng từng đi ngoài tỉnh đã tham gia huấn luyện, nhưng là khi đó cô cũng giống như nhan Bắc Bắc bây giờ, ăn uống vui đùa như thường, buổi tối ngủ thực sự say nồng, ban ngày sống được tự nhiên bừa bãi, nơi nào sẽ có cái gì nhớ thương?
Quả nhiên nói cho cùng yên tĩnh, tình yêu, biến tướng đánh đồng với nhớ thương, bế tắc, trông bên nọ ngó bên kia. . . . . .
Nhưng mặc dù như vậy, nó vẫn là tốt nhất, tốt đến, ngươi cam tâm luân hãm, tốt đến ngươi vĩnh viễn đều không có dừng cương trước bờ vực - ý thức. . . . . .
Thời điểm lúc tảng sáng cô rốt cuộc bắt đầu thiếp đi, nghiêng đầu, mơ mơ màng màng từ từ trốn vào bóng tối.
Cũng giờ khắc này hô hấp quen thuộc không muốn xa rời ở bên tai phát ra, cô mở choàng mắt. Trong ánh sáng mờ mịt mơ hồ con ngươi Nhan Bồi Nguyệt lại trong trẻo khác thường, ánh mắt sáng trong đang ngừng ở gương mặt của cô.
Cô có chút sợ hãi đưa tay, chạm được sống mũi Nhan Bồi Nguyệt mới giật mình đây không phải là mộng.
Nhan Bồi Nguyệt thay cô kéo lại chăn mỏng, hôn cái trán bóng loáng của cô một cái, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngủ đi."
Dư Nhược Nhược nơi nào còn ngủ được, vọt một cái dùng tay vặn đèn lớn ở đầu giường. Nhan Bồi Nguyệt có vẻ hơi mỏi mệt dung nhan rốt cuộc rõ ràng, cô chui vào trong ngực anh, ôm trụ thắt lưng gầy gò, giọng nói thậm chí có chút làm nũng: "Làm sao anh về muộn cũng không xin phép một chút?"
Nhan Bồi Nguyệt trong lòng có chút lo lắng không bỏ được trong nháy mắt bị lời của cô xua tan, vuốt vuốt tóc của cô, ôm cả cô cùng nhau ngã xuống giường: "Tốt, về sau đi chỗ nào cũng sẽ đối với em nhất nhất xin phép, ngoan, mau ngủ."
Nhan Bồi Nguyệt như vậy Dư Nhược Nhược hiếm khi nhìn thấy, chỉ là nhìn không chớp mắt.
Dư Nhược Nhược bây giờ đã thối lui khỏi thân phận của paparazzi, nhưng là bản tính khó sửa như cũ: "Lo sợ như vậy không phải đã làm gì việc trái với lương tâm chứ?"
"Đúng vậy đúng vậy, đây không phải là đụng phải cái người này một quý nhân sao, nhanh chóng giúp tôi một chút."
Dư Nhược Nhược suy nghĩ một chút, Yên Tĩnh tuy rằng miệng độc, nhưng tâm coi như là màu đỏ, không đến nỗi để mặc Nhan Bắc Bắc bị người khác khi dễ một mình khoanh tay đứng nhìn hoặc là nghênh ngang rời đi .
Liền đi theo anh ta tới phòng bao, là phòng cá nhân bí mật, ở chỗ rẽ lầu hai, trong phòng ánh sáng ảm đạm mà xa xỉ, khắp nơi tản ra mùi rượu.
Trên ghế sa lon có một cô gái quần áo diễm lệ đang nằm, mắt đào hoa khẽ híp, vẻ mặt ửng đỏ?
Dư Nhược Nhược thất kinh, đây không phải là Vu Nhậm Tinh thì là ai?
Cốc Tinh Hà nói chuyện không rõ ràng, nói sơ lược: "Cô ấy hiện tại trên căn bản đã bất tỉnh nhân sự, tôi cần cô đem cô ấy hộ tống đến địa chỉ này, nơi đó có bác sĩ tư nhân ở đó đợi lệnh."
Cô tốt xấu gì cũng hai năm xông pha đầm rồng hang hổ, đối với mấy chuyện này hiểu biết cũng chỉ là bảy bảy tám tám (ý là không hiểu biết nhiều), tự nhiên cũng biết rốt cuộc đại khái xảy ra chuyện gì.
Chỉ là chuyện này có liên quan trọng đại nhắm vào chuyện tốt của ký giả tai mắt, cô chính là tội nhân thiên cổ : "Tôi không biết có được hay không a?"
Cốc Tinh Hà vỗ vỗ bả vai cô, ánh mắt thành khẩn mà thỉnh cầu: "Hiện tại tôi chỉ có thể nhờ vào cô, tôi đi ra ngoài trước dẫn dụ những ký giả kia, cô xem thời cơ làm việc a."
. . . . . .
Làm bạn bè đậu nành bên người ngốc nhiều năm như vậy (nguyên cv đấy ạ), đột nhiên bị trao cho nhiệm vụ ác liệt như vậy, Dư Nhược Nhược đột nhiên cảm thấy trên vai trầm xuống.
"Tôi có thể tin tưởng cô sao?" Cốc Tinh Hà vóc người cao, trái lại nhìn không rõ ánh mắt, Dư Nhược Nhược hoảng hốt giữa đem bóng dáng của anh ta cùng một người khác xen lẫn nhau trùng điệp, ngơ ngác gật đầu một cái.
Cốc Tinh Hà sải bước xoay người rời đi, cô mới hồi hồn, nhìn Vu Nhậm Tinh trên ghế sa lon sắc mặt cứng ngắc uể oải, hận không thể vỗ ngực liên tục, tại sao lại bắt người hiền lành cầm gậy chọc trời làm việc quá sức của họ, cô lại không phải bọ cánh cam. . . . . .