Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 37 :

Ngày đăng: 23:41 20/04/20


Dư Nhược Nhược ôm chăn vắt hết óc trầm tư suy nghĩ nhân vật khả nghi có thể tiếp xúc được điên thoại di động của cô, Yên Tĩnh xem qua, bất quá là chuyện từ lâu rồi, Nhan Bắc Bắc chơi trò chơi, đoán chừng cũng sẽ không chú ý tới những thứ này, coi như chú ý tới, lấy tính tình cô ấy, ở tại chỗ liền la to lên.



Khi đó vẫn còn đi làm ở Nam Phương Phong Bạo, có phải hay không là người trong tòa soạn báo?



Chỉ là vậy tại sao đoạn ghi âm này xuất hiện ở trên Web forum mà không phải ở trên Website chính thức của Nam Phương Phong Bạo nhỉ? Hoặc là chỉnh sửa lại làm tiêu điểm lần nữa vén lên một cuộc sóng gió lớn hơn. . . . . .



Trùng trùng điểm đáng ngờ giống như mây đen một dạng, Dư Nhược Nhược trong đầu càng để ý càng loạn hỗn loạn.



. . . . . .



Thời điểm toàn dân vì những thứ xì căng đan này huyên náo oanh oanh liệt liệt, ở quân khu căn cứ diễn tập kèn cũng đã thổi lên. Dư Nhược Nhược hấp tấp đi theo đội trưởng mang theo máy chụp hình đi thực địa (hiện trường).



Rốt cuộc có bộ phận diễn tập súng vác va đạn lên nòng, quản lý hết sức nghiêm cẩn, cho dù là ký giả, cũng chỉ là ở ngoài phạm vị hoặc là ngồi lên máy bay trực thăng chuyên dụng quay chụp ở khoảng cách xa.



Sân diễn tập là bầu trời Hoàng Sa bụi đất tung bay, lính nhảy dù lục chiến liều chết đấu, đánh giáp lá cà nguy hiểm hệ số lớn, chính là dùng đạn pháo hoa, hai bên chém giết cực kỳ liều mạng.



Vốn là chỉ cho phép cô ở bên ngoài quay chụp, nhưng không chịu được cô đeo bám dai dẳng, Hạ Thành Đào lại chướng mắt hiệu suất cô làm việc, liền sảng khoái đem cô ném cho người hiền lành Trương Vũ.



Cho dù biết những thứ đạn dược này cũng không uy lực bằng đạn thật, tay cầm máy chụp hình vẫn là hơi run rẩy, trái tim nhỏ có chút gánh không được rồi. Hạ Thành Đào theo chân bọn họ cũng không phải đi chung với nhau, ở trên một chiếc máy bay trực thăng khác. Trương Vũ tính khí tương đối ôn hòa, nhận lấy máy chụp hình trong tay cô, để cho cô ở bên cạnh trợ thủ học tập kinh nghiệm. Cô vừa vô cùng cảm kích, vừa vì mình kiếm cớ. Này thật sự không oán cô được, tình hình như vậy vẫn là đời này lần đầu mở mang kiến thức, mặc dù là xuất thân thế gia quân nhân (gia đình nhiều đời làm quân nhân), nhưng là thái bình thịnh thế, từ đâu có nhiều kích thích như vậy?



Dư Nhược Nhược đối với lý luận quân sự biết rất ít, ngay cả diễn tập lần này xác định vị trí lam Hồng Quân đều không hiểu rõ, càng thêm không rõ ràng lắm giờ phút này tình hình chiến đấu như thế nào, chỉ là ở một bên không ngừng hít vào, vì những binh sĩ bị đánh trúng nặn một phen mồ hôi lạnh.



Thời điểm chân chính súng vác vai đạn lên nòng lại chính là đối với bia ngắm, chiến trường cũng thật có điểm phong hỏa chư hầu (khói lửa giữa các chư hầu), tứ bề báo hiệu cảm giác bất ổn. Vũ khí tiên tiến luân phiên ra trận, khí thế to lớn.



Diệt địch mấu chốt tinh chuẩn trúng mục tiêu, xe tăng thọc sâu đánh bất ngờ, bộ binh Rocket mãnh liệt đả kích. . . . . .



Dư Nhược Nhược giống như là đang nhìn mảng lớn quân sự Hollywood, táp đầu lưỡi, thổn thức không dứt.



Về việc đưa tin kỳ diễn tập, chủ bút cũng không có quá nhiều yêu cầu, hai người chụp đủ hình ảnh những pha khí thế lớn liền dùng máy bay trực thăng trở về đại bản doanh đi theo phỏng vấn.



Dư Nhược Nhược mới vừa xuống máy bay liền thấy từ trước mặt đẩy đi qua xe băng ca, người nằm phía trên vai phải đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cái mền băng ca một bên màu trắng cũng ở đây chậm rãi bị máu tươi thấm vào. Dư Nhược Nhược còn chưa kịp thấy rõ diện mạo anh ta liền bị y tá đẩy đi qua rồi.



Lòng của cô, lập tức bị nhéo đứng lên treo lên cao rồi, trong dạ dày bắt đầu có triệu chứng không khỏe, hình như cảm ứng được tâm thần cùng trạng thái căng cứng, bắt đầu lăn lộn.



Vội vã từ biệt Trương Vũ, liền chịu đựng khó chịu đi theo xe băng ca vọt tới phòng cứu thương quân khu.



Bên ngoài phòng cấp cứu vì rất nhiều binh sĩ ở ngoài, cô lôi kéo một người liền bắt đầu hỏi: "Mới vừa đưa vào chính là ai?"



Người binh lính kia thấy trên cổ cô đeo chứng nhận phóng viên, cho là chỉ là ký giả kích động đến sắc mặt trắng bệch, nghểnh cổ đáp: "Không biết."



Đổi một người, đáp án lấy được vẫn như cũ như thế.



Dư Nhược Nhược kiềm lại tâm trạng nóng nảy sắp muốn nổi điên, lại hỏi: "Vậy thương thế anh ta như thế nào?"



Những binh lính kia chỉ có thể đúng sự thật lắc đầu, tỏ vẻ cũng không hiểu rõ tình hình.



Đây càng làm trong lòng cô hoang mang thêm, trong phòng cứu thương có chỗ quân y ở, đều là tiêu chuẩn chuyên nghiệp, nhưng nếu như người nọ thật sự là Nhan Bồi Nguyệt, cho dù là vết thương cực nhỏ nhẹ vô cùng, cũng sẽ khiến cô so với anh càng đau.



Cô còn nhớ rõ ngày đó chầm chập vuốt ve sẹo vết thương trên người anh, giống như đau đớn của mỗi một đạo vết thương, cô đều cảm động lây.




Điện thoại di động đã tắt máy.



Nhan Bồi Nguyệt trực tiếp lái xe đến cô chỗ làm việc, trong cao ốc tòa soạn báo tối đen như mực.



Nhan Bồi Nguyệt thế này mới ý thức được có cái gì không được bình thường, ví như tối qua nghe được anh hôm nay trở về giọng nói có chút qua loa cẩu thả, thậm chí có bộ dạng nói nhiều hơn cùng anh nói một câu cũng ngại phiền. . . . . .



Tâm tình Nhan Bồi Nguyệt một khắc trước còn trời xanh mây trắng, chỉ một thoáng sấm sét vang dội, mây đen giăng đầy rồi.



Dư Nhược Nhược, thật chẳng lẽ nổi lên suy nghĩ gian giối?



. . . . . .



Thật ra thì Dư Nhược Nhược lúc này đã ngã trái ngã phải rồi, ở trong khuỷu tay của Ngũ Việt, bước một bước liền bật một "Khốn kiếp" ra ngoài. Vẻ mặt Ngũ Việt khóc không ra nước mắt: "Cái này nếu nếu để cho người kia biết tôi tự mình giữ cô ấy một ngày, không chừng lại thật sự lột da tôi . . . . . ."



Yên Tĩnh gọi phục vụ tính tiền: "Lúc này Nhan Bồi Nguyệt cũng thật quá, dù là đùa bỡn phúc hắc, cũng phải triệt để chút nha, lưu lại một cái đuôi xấu làm gì? !"



"Hắn đang sân diễn tập, chuyện như vậy chính xác là chỉ sai bảo thuộc hạ nào đó làm. Đổi lại là chính hắn làm, lại thật sự là giọt nước không lọt rồi. Tên kia, đùa bỡn thật ngoan, bất kể cái gì đều không để ý rồi."



"Tôi đều sắp bị hai người này làm cho tam quan bất chính rồi, thôi, hãy thu lưu cô ây một đêm đi, ngày mai sẽ thỉnh Thần ra cửa. Ngộ nhỡ giống như anh nói, Nhan thượng tá nhà bọn họ tức sùi bọt mép, chúng ta liền không chỗ có thể trốn rồi."



Hai người thương nghị bảo vệ thế nào mới là thượng sách, hoàn toàn không để ý tới người nào đó ngồi sau xe vẫn như cũ tức giận bất bình.



Vừa đến nhà dàn xếp tốt cho Dư Nhược Nhược điện thoại liền vang lên, Yên Tĩnh nhìn điện thoại di động một chút, tựa như củ khoai lang phỏng tay ném cho Ngũ Việt: "Anh tới, tôi sợ gánh không được. . . . . ."



Rốt cuộc là chờ mấy phút, Nhan Bồi Nguyệt vừa nghe chính là giọng nói Ngũ Việt, anh nghi ngờ nhìn mã số một chút, không sai a, đây là mã số bạn thân của vợ ngốc của mình a: "Làm sao cậu nghe điện thoại?"



"Cô ấy ngủ thiếp đi, lúc này cậu không phải hẳn là ôn hương nhuyễn ngọc một khắc xuân tiêu sao? Gọi điện thoại tới nơi này làm gì? !" Ngũ Việt còn giả mù sa mưa cố ý nhỏ giọng.



Yên Tĩnh không có lên tiếng, trong đôi mắt có thể bay ra độc châm, hắn lúc này đáp rất khéo léo a, chẳng những phủi sạch cơ hội Dư Nhược Nhược ở chỗ này, còn nhân tiện biểu đạt quan hệ hai người mập mờ vô biên.



Càng nghĩ càng tức giận không chịu nổi, Yên Tĩnh động lòng không bằng hành động, chưa kịp thay giày cao gót sáu centi mét thật vừa đúng lúc, dậm ở trên mặt chân người nào đó nghe điện thoại.



Ngũ Việt công lực nhẫn nhịn rất cao, cho đến khi cúp điện thoại mới như con gà chọi ôm lưng bàn chân thẳng hấp khí: "Yên Tĩnh lòng cô là làm từ đá hay là làm từ sắt? Ác như vậy, cũng không sợ đem tôi giẫm thành người tàn tật!"



"A, quên nói trước nói cho anh biết, lòng của tôi, làm bằng đá kim cương. . . . . ."



. . . . . .



Nhan Bồi Nguyệt lúc này là thật có chút gấp đến phát điên rồi, Dư Nhược Nhược từ trước đến giờ không như vậy, phạm vi cô luẩn quẩn không lớn, trước kia buổi tối điểm đến phần lớn là tìm địa phương nằm vùng. Công việc bây giờ không cần, cũng không ở chỗ Yên Tĩnh, vậy rốt cuộc có thể ở nơi nơi nào a? Còn nữa, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? !



Anh không có mở đèn, chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, bóng đen cơ hồ đem anh cắn nuốt.



Mặt mày dần dần nhiễm lên hơi thở lạnh lẽo, chẳng lẽ Dư Nhược Nhược đúng như tình huống xấu nhất anh dự đoán, tình cảm đối với Cốc Tinh Hà đã sớm vượt qua anh?



Nhan Bồi Nguyệt sau khi đính hôn liền biết, đã từng vì trốn tránh mối nhân duyên mệnh định này, Dư Nhược Nhược đói bụng hai ngày sau một đêm nuốt quá nhiều thuốc ngủ, hơn nửa đêm đưa đến bệnh viện rửa ruột cấp cứu.



Cô không tiếc giá cao phản kháng như vậy, thật sự chẳng lẽ chỉ là đơn thuần phản kháng đối với việc bị định đoạt, hay là, chỉ là bởi vì cam tâm tình nguyện gả chính là người kia không phải anh. . . . . .