Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 39 :

Ngày đăng: 23:41 20/04/20


Dư Nhược Nhược rón ra rón rén mở cửa vào nhà mới thở phào nhẹ nhõm, Nhan Bồi Nguyệt còn chưa có trở lại.



Nói thật cô hiện tại không biết đối mặt ra sao với Nhan Bồi Nguyệt, trong lòng rất là tức giận, có lẽ thấy anh liền nổi trận lôi đình không lựa lời nói nổi nóng một trận.



Nhưng cô lại có chút không bỏ được.



Hai người lâu như vậy không thấy nhau, gặp mặt liền rùm beng chiếc, đây cũng không phải là tình trạng hôn nhân cô muốn.



Dư Nhược Nhược mở máy vi tính lên, tài liệu giáp vẫn như cũ không có bị thủ tiêu, lại đổi một tựa đề, lúc này là"Dư Nhược Nhược tha thứ cho anh" .



. . . . . .



Lòng của Dư Nhược Nhược, cứ như vậy xụi lơ xuống, quyết định tha thứ anh đã từng hành động ngây thơ lại ác liệt rồi.



Không phải là bởi vì cô không quan tâm mình bị hiểu lầm, không phải là bởi vì cô cảm thấy chuyện lần này chỉ là râu ria. Chỉ là bởi vì, anh là Nhan Bồi Nguyệt, là Nhan Bồi Nguyệt cô đã yêu đến tận xương, là Nhan Bồi Nguyệt cô đã sớm quyết định cả đời cùng nhau.



Logic của phụ nữ luôn là tương đối không thể nói lý, nếu như ngươi thương hắn, hắn giết người phóng hỏa chính là đủ khí phách đủ dũng cảm, nếu như ngươi không thương hắn vậy hắn chỉ là cười cười ngươi sẽ cảm thấy đó là cợt nhã đó là không có ý tốt. . . . . .



Nghĩ như vậy liền bấm thông điện thoại, lại là Lý Kiến tiếp nhận, bên kia giọng nói có chút nóng nảy: "Chị dâu a, em ở bệnh viện quân đội, thủ trưởng xảy ra tai nạn xe cộ chị mau chóng đến đây đi!"



Đất bằng phẳng một tiếng sét làm cho cô ngay cả điện thoại cũng cầm không được: "Cậu. . . . . . Cậu lặp lại lần nữa, Nhan Bồi Nguyệt anh ấy thế nào? ! Xảy ra chuyện gì? !"



"Thủ trưởng vì tìm chị trong lòng quá nóng nảy, không có chú ý đến đèn giao thông, cùng người khác đụng xe rồi !" Lý Kiến đầu đầy mồ hôi, giọng nói run run, đây là từ nhỏ đã bị giáo huấn phải thành thực dũng cảm tranh luận, đến bây giờ lại tự mình làm tan rã, còn phải giúp đỡ bày mưu tính kế người ngu nói láo. . . . . .



Thời điểm Dư Nhược Nhược hoảng hốt chạy bừa gần như muốn từ trên cầu thang té xuống, đạp loạn vài bước bậc thang, mắt cá chân hình như cũng có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, còn có trong dạ dày cũng đau đến nhảy lên đầu lật ngói, nhưng không quan trọng, những thứ kia đều không quan trọng. . . . . .



Cô chỉ cảm thấy trong đầu giống như là có một vạn con ong vòng quanh, một mực ong ong gọi không ngừng. Trước mắt vạn sự vạn vật, trong nháy mắt chợt biến đổi, trở nên giống như là ảnh chụp trong máy ảnh hấp thụ quá nhiều ánh sáng, chỉ còn lại hình dáng mơ mơ hồ hồ. Toàn thế giới cũng ở nháy mắt này, trở nên tĩnh mịch không tiếng động, giống như là tất cả, tất cả đều phải mờ.



Vừa ra chung cư, tất cả phương hướng cũng đột nhiên mất đi, rõ ràng bệnh viện quân đội, khoảng cách gần như vậy, nhưng Dư Nhược Nhược hoảng hốt chung quanh, giống như cảm thấy là ở chân trời. . . . . .



Cảm giác này, khiến cô nổi lên ảo giác, hình như là thời gian trong nháy mắt hồi tưởng, lập tức trở lại thời điểm cô mới còn tấm bé.



Cả trong phòng đều là búp bê, đầu giường đáy giường chất đống khắp nơi, cơ hồ muốn đem cô che lấp.



Khi hết nhiệm vụ trở về mẹ đẩy búp bê ở trên mặt cô ra: "Nhược Nhược a, mẹ với con cùng nhau ngủ được không?"



Cô phồng miệng lên vọt ngồi dậy, ôm chặt búp bê: "Không cần, búp bê là bạn bè của con, bạn tốt, con muốn cùng với bọn họ ngủ, mẹ không phải bạn bè của con!"



Khi đó mồm miệng cũng không quá rõ ràng, nơi nào có thể phân biệt, cái gì gọi là mẹ. . . . . .



Nửa đêm khi tỉnh lại, vẫn là đang ở trong ngực ba mẹ, Dư Nhược Nhược không có ôm búp bê, nhất thời than vãn đứng lên: "Không cần ba mẹ, muốn búp bê!"



. . . . . .
Dư Nhược Nhược chỉ là ở bệnh viện đợi một ngày liền xuất viện, Nhan Bồi Nguyệt mỗi ngày làm cơm nấu cháo cô đều không cảm kích, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, tình nguyện tự mình nổi lửa nấu mì.



Trong phòng chỉ có một cái giường, chỉ cần Nhan Bồi Nguyệt lên trước giường, Dư Nhược Nhược liền không cố kỵ chút nào hướng trên ghế sa lon nằm. Sau đó Nhan Bồi Nguyệt cũng không nhẫn tâm, ngoan ngoãn ôm gối đầu rút lui.



Cứ như vậy qua chừng mấy ngày, Nhan Bồi Nguyệt không nhịn được, uống đến say mèm theo sát Ngũ Việt châm chọc: "Cô ấy Dư Nhược Nhược thật sự là tâm ngoan độc a, mình đây đời này cũng chưa khuất phục nịnh hót phục vụ như vậy, ngay cả mẹ mình đều nói uống ly trà mình pha liền đội ơn rồi. Nhưng Dư Nhược Nhược rõ ràng không phải là hiền lành gì, được voi đòi tiên, không biết điều, mình thấy cô ấy liền cắn răng nghiến lợi muốn dùng sức mạnh ngay tại chỗ tử hình rồi!"



Ngũ Việt anh mắt mê ly, nhìn vào sắc màu sặc sỡ trong rượu: "Cái này đúng rồi, con người a, đời này chính là muốn gặp phải một lần người khác khiến cho cậu cắn răng nghiến lợi hận nghiến răng nghiến lợi, đó chính là cuộc đời này không uổng rồi."



Nhan Bồi Nguyệt ngó hắn một cái: "Tiểu tử cậu đi chỗ nào biết những thứ ngụy biện tà đạo này?!"



"Ôi chao, mình đây rốt cuộc có chút bản lãnh chỉ đành phải khoác lác, người nhiều chuyện nhà mình a, ngày ngày lẩm bẩm mình tài nghệ không bằng người, bây giờ nhìn lại a, mình dầu gì về mặt tình cảm coi như cá gặp nước vô cùng thuần thục a. . . . . ."



"Cậu thu phục người phụ nữ đanh đá rồi hả?"



"Xem như mình chưa nói. . . . . ." Ngũ Việt thất bại quay mặt sang đi uống rượu, rồi sẽ thu phục, dầu gì tổ tiên cũng trải qua núi tuyết thảo nguyên, đánh lâu dài hắn cũng sẽ không kém nỗi nào .



. . . . . .



Thời điểm Dư Nhược Nhược nhận được điện thoại đang làm thêm giờ, bởi vì ngày thứ hai liền bắt đầu muốn nghỉ đông rồi, cho nên công việc phải tăng ca làm phần cuối.



"Mặc kệ anh ấy, để cho anh ấy sống mơ mơ màng màng ở nơi đó đi." Cô nhẹ nhàng cúp điện thoại, tiếp tục vùi đầu.



Thức ký giả thực tập vẫn đang là sinh viên năm 4, cùng với cô khổ chiến: "Chị Nhược Nhược, chẳng lẽ là cùng chồng cãi nhau? Nghe nói em còn không có tin trước đó chị vẫn cùng ngôi sao lớn Cốc Tinh Hà từng có tin đồn đâu rồi, vậy từ bỏ hắn chọn chồng phải là cực phẩm trong cực phẩm chứ?"



Dư Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn tài liệu lên, im lặng một hồi lâu, vẻ mặt là vui lo nửa nọ nửa kia, mới thở dài: "Đúng là cực phẩm. . . . . ."



Rốt cuộc vẫn là lấy áo khoác ngoài: "Hôm nay liền đến đây, thêm phần cuối cũng không còn dư lại bao nhiêu, chị buổi tối làm nốt rồi gửi vào hòm thư Phó chủ biên là được rồi, em trước trở về trường học đi, phải chú ý an toàn a."



Cách năm mới chỉ kém mấy ngày, trong thành thị khắp nơi đều tràn đầy hơi thở mê ly vui mừng, Dư Nhược Nhược khép lại cổ áo áo khoác ngoài, tất cả mọi người nghênh tân xuân, không có đạo lý ngay cả nhà cô vẫn còn ở trong trời đông giá rét a.



Ngũ Việt lúc này làm việc hết sức thuận nước đẩy thuyền, đem Nhan Bồi Nguyệt giống như hòn đá ném cho Dư Nhược Nhược liền phủi mông tránh người, Dư Nhược Nhược ở phía sau đuổi theo vài tiếng cũng không kéo lại chú ý.



Cô nhìn Nhan Bồi Nguyệt đã bất tỉnh nhân sự làm phát cáu, thật muốn mặc kệ. Nhưng người kia tựa như bạch tuộc quấn cánh tay của cô, cái miệng còn giống như phụ nữ liến thoắng không ngừng: "Dư Nhược Nhược em không có lương tâm. . . . . ."



Dư Nhược Nhược không có biện pháp, chỉ có nhờ người bán rượu kêu chiếc taxi, hai người ba chân bốn cẳng ném anh đi lên.



Ở trên xe Nhan Bồi Nguyệt cũng không có nửa điểm ý tứ an phận, một bàn tay còn duỗi đến gần trong áo sơ mi cô rồi. Dư Nhược Nhược vừa chú ý ánh mắt của tài xế trước mặt, vừa nhỏ giọng quát lớn: "Nhan Bồi Nguyệt, cứ như vậy cũng đừng trông mong em tha thứ cho anh!"



Nhưng không phải có câu nói như thế này à, đàn ông uống rượu say giống như là đứa trẻ bốc đồng.



Nhưng là, thật vất vả liếc nhìn cầu xin tài xế cùng nhân viên bảo vệ phí nhiều công sức giúp một tay kéo lên tới đây nhưng lúc này lại đè ở trên người của cô, Dư Nhược Nhược đem tầm mắt chuyển sang trần nhà, có đứa nhỏ nặng như vậy khỏe như vậy t*ng trùng lên não sao? !