Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 4 :

Ngày đăng: 23:41 20/04/20


Nhan Bồi Nguyệt hoàn toàn không nghĩ tới Trung Quốc nhỏ như vậy, thế giới cũng nhỏ như vậy.



Thời điểm anh thấy Tô Lệ.



Mười hai năm, thì ra chỉ là một quãng thời gian.



Cũng là khoảng cách giữa hai con người………



Mười hai năm trước, anh hai mươi, Tô Lệ mười tám, ước mơ cũng giống như tuổi của họ.



Mà giờ khắc này, mỗi người đã có gia đình riêng của mình, thời gian lúc đó cũng chỉ như mây trôi mà thôi.



Trong trường đại học, cây ngô đồng vẫn rải rác hai bên đường như trước, chỉ khác là tháng chín ở miền bắc lá đã rụng, ở miền nam vẫn sum sê như cũ. Tô Lệ vẫn là khí chất thành thục mà tự nhiên, giờ phút này lại càng lộ ra dáng vẻ trầm mặc. Cô cười nói tự nhiên: “ Bồi Nguyệt, đã lâu không gặp.”



Anh cũng chỉ thờ ơ gật đầu: “Đã lâu không gặp.”



Lướt qua nhau, thoáng như người xa lạ.



Tô Lệ siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đến tận tim. Anh đã không còn dáng vẻ ngây ngô của năm đó, giờ đây cả người đều là trưởng thành chững chạc, mang chút hơi thở lẫm liệt.



Tô Lệ nhớ, Bắc Kinh mười hai năm trước, tuổi trẻ của cô, tất cả đều là anh, cương quyết, bất cần, lại mê người.



Nghe nói có người từng viết: Chỉ một lần gặp lại, chợt chia đôi đường, để lại tim ta loạn nhịp suốt đêm dài.



Trần Dịch Tấn hát: “ Nhưng liệu em có còn đột nhiên xuất hiện ở quán cà phê ngay góc phố



Còn anh, sẽ vui vẻ vẫy tay chào em



Và cùng em ngồi đó chuyện trò



Anh thực sự rất mong được gặp em một lần



Để biết những thay đổi gần đây của em
Cô vẫn còn trong nỗi khiếp sợ, chỉ cảm thấy mình đang dựa quá gần vào anh, cũng không so đo anh khiển trách: “ Học nấu cơm…….”



Anh nhìn lướt qua phòng bếp bừa bộn ngổn ngang, không chút lưu tình ném cô ra ngoài…..



Nấu ăn mà còn ra khói lửa thế này, cô quả là cực phẩm.



Nhan Bồi Nguyệt cảm giác sự nhẫn nại của mình sắp bùng nổ.



“Đi ra ngoài mở hết cửa sổ ra, tắm đi, rồi ra phòng khách chờ anh.” Anh rất tự nhiên mà chỉ huy.



Bình thường, khẳng định Dư Nhược Nhược sẽ không nghe lời, nhưng hôm nay thật sự là đuối lý, đành an phận làm theo.



Đợi đến khi khói dầu trong nhà bếp tan hết, lúc nhà bếp sáng sủa hẳn lên, Nhan Bồi Nguyệt ngồi đối diện cô, lần nữa phân phó: “Đi pha trà tới đây.”



Trong lòng cô thầm vui mừng, đây chính là việc cô am hiểu nhất nha.



Khi còn bé, bởi vì cô rất ngang bướng nên thường chọc giận ông ngoại, sau đó tội nghiệp đứng cạnh bà ngoại, nhìn bà pha trà, xong liền ngoan ngoãn bưng qua hiếu kính ông ngoại.



Đọc thuộc ba trăm câu thơ đường, không biết làm thơ thì cũng phải biết ngâm thơ chứ.



Dựa vào động tác quen thuộc mười mấy năm, cô đem Thiết Quan âm đoan chính đặt trước mặt anh, sau đó dè dặt đi tới phía đối diện, chờ anh hạ lệnh



“ Cho em một giờ, dọn nhà cho sạch sẽ. Còn có, về sau nghiêm cấm bước chân vào nhà bếp.” Cưới một cô vợ như vây, anh tự nhận mình xui xẻo, chỉ có thể cả đời hầu hạ mà thôi.



Cô tự biết quân lệnh không thể làm trái, ngoan ngoãn đeo tạp dề cùng mũ che đầu lên, quét dọn mọi ngóc ngách.



Thật ra trong bộ đội có cấp cho một người dọn vệ sinh theo giờ, nhưng anh luôn công tư phân minh, chưa bao giờ để bọn họ nhúng tay vào việc riêng của mình. Lúc ở Bắc Kinh, cũng chỉ có một dì đã chăm sóc anh từ nhỏ ở bên cạnh.



Đều là những người đã quen được hầu hạ, bây giờ lại phải hầu hạ lẫn nhau.



Trong lòng anh thở dài, thật là làm khó cho cô rồi.