Khủng Bố Cố Sự CHN

Chương 14 : Quỷ anh

Ngày đăng: 20:43 19/04/20


Quỷ Anh (thượng)



Lạc Phi gần đây luôn mơ thấy một giấc mộng.



Giấc mộng anh bị một người đàn ông hung hăng xâm phạm.



Người đàn ông kia bộ dạng thế nào, anh không biết, chỉ cảm thấy người đàn ông rất gầy, thắt lưng cực kỳ mảnh, nhưng sức lực vô cùng lớn, da tái nhợt loại bệnh trạng, mang theo tiếng cười như có như không, cùng với mùi hương thoang thoảng đặc thù trên người, dùng hai tay tuyệt đối mạnh mẽ, buộc chặt vòng eo anh, ra sức va chạm thân thể anh.



Mà chính anh lại toàn thân vô lực, hai chân mở rộng, chân gắt gao vắt trên eo nhỏ của người đàn ông, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn như phụ nữ, vật thể bén nhọn như lưỡi hái kia một lần lại một lần va đập vào anh, thân thể như trôi giạt giữa biển rộng, vĩnh viễn nhấp nhô giữa những cơn sóng, cuối cùng họ đồng thời phát tiết, toàn thân tản ra vị ngọt tanh tưởi ẩm nóng, cho nhau nụ hôn nồng nàn, mãi đến một khắc khi anh tỉnh mộng kia.







Trời ạ...... Tôi rốt cuộc bị sao vậy? Lạc Phi phất tay hất chuông báo thức đang run bần bật xuống đất, mệt nhọc trở mình một cái, cảm giác phía sau có chút đau đớn mơ hồ, anh không nhịn được mắng một tiếng, vùi đầu thật sâu vào trong gối, hưởng thụ khoảnh khắc cuối cùng của giấc ngủ.



Nhờ phúc của giấc mộng xuân này, anh đã liên tục ba bốn ngày ngủ không được ngon giấc, thật vất vả mới có vài ngày nghỉ phép liền bị lãng phí như vậy, sách của Freud anh sắp lật đến nát vụn rồi, cũng không biết được nguyên cớ, chẳng lẽ thật sự là dục cầu bất mãn sao?



(Tiêu: Dục cầu bất mãn nghĩa là ham muốn không được thỏa mãn nên bực bội)



"Reng reng reng......" Điện thoại bàn trong nhà đột ngột vang lên, Lạc Phi âm thầm mắng một tiếng, ngay cả dép cũng không thèm mang, vội vàng xuống giường, chạy đi nghe điện thoại.



Điện thoại là em trai anh Lạc Tường gọi tới, Lạc Phi mắng vài tiếng, vừa định quở trách vài câu, thằng em liền cười hì hì phản bác nói: "Ông anh, anh xem bây giờ đã là mấy giờ rồi, điện thoại di động anh không mở máy, em chỉ đành gọi điện thoại này thôi!"



Lạc Phi tùy tiện nhìn lướt qua tường, bi ai kêu lên: "Trời ạ, sao chỉ ngủ một chút, không ngờ đã sắp 3h rồi!" Lạc Tường hắc hắc cười vài tiếng, trong giọng nói mang theo chế nhạo: "Đúng vậy, thật là tiếc quá, thật vất vả mẹ nói làm cho anh món cá mực chiên xù anh thích ăn nhất, kết quả anh ngủ mất rồi! Em liền ăn hết.......Đúng rồi, anh, tại sao lúc giữa trưa tất cả điện thoại của anh đều không kết nối hả? Không phải là anh cố ý đó chứ?"



Lạc Phi kinh ngạc nhíu mày, có chút mờ mịt: "Sao có thể thế được? Anh không hề động vào cái gì cả, vậy là sao?"



Lạc Tường hiển nhiên không để bụng chuyện này, giọng điệu vô cùng thoải mái: "Vậy tối anh về nhà nhé, em còn phải đến bệnh viện chăm bảo bối nhà em nữa, còn việc kia.......Chúc anh may mắn, bởi vì giữa trưa anh không tới ăn cơm, mẹ nhất định sẽ lải nhải chết anh."



Thằng nhóc thối....... Sung sướng để điện thoại xuống, Lạc Phi vươn vai một cái, tùy ý liếc nhìn điện thoại cố định của nhà mình, trong lòng lóe qua một ý niệm, đây có phải là trùng hợp hay không?



Lạc Phi năm nay chỉ mới 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, liền đến đài truyền hình đảm nhiệm biên đạo, trong lúc đó không biết gặp phải vận cứt chó thế nào, khi không được đề bạt trở thành người chủ trì của tiết mục du lịch mạo hiểm, một tháng ít nhất có 20 ngày đều đến những điểm tham quan du lịch ghi hình tiết mục, lúc này đây, anh vừa mới từ Vân Nam trở về.



Đúng rồi, ngày mai còn phải đến sân khấu trong nhà ghi âm hậu kỳ, nói không chừng đồng nghiệp còn có chuyện gì đó. Nghĩ tới đây, Lạc Phi vội vàng mở điện thoại di động của anh, chỉ chốc lát sau, điện thoại di động lần lần lượt lượt nhận được 10 tin nhắn, trong đó có mấy cái là em trai anh gửi, còn có mấy cái là biên đạo chương trình của đài truyền hình Tiểu Mẫn gửi tới, nói là có việc gấp tìm anh.



Tiểu Mẫn là một cô gái rất trẻ tuổi, nhưng có lối suy nghĩ linh hoạt, tài văn chương rất tốt, bình thường lời thuyết minh trong chương trình đều là cô sáng tác, gửi tin nhắn có việc gấp......Có thể là chuyện gì đây? Nhanh chóng bấm số gọi đi, thanh âm của Tiểu Mẫn cuống cuồng truyền tới: "Anh Lạc, anh cuối cùng cũng mở máy rồi, làm sao bây giờ, băng chúng ta quay được đều có vấn đề!"



Choáng, cực khổ vất vả ở Vân Nam nán lại suốt một tháng, sao băng lại có chuyện rồi? Lạc Phi nhíu mày, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện chỗ nào hả? Có nghiêm trọng không?" Tiểu Mẫn vội nói: "Anh Lạc, kỳ thật cũng có thể đủ tiêu chuẩn để phát sóng, nhưng trên đó đều là hột trắng, tôi sợ bộ trưởng không cho qua, lại còn khấu trừ tiền lương của mọi người!"



Lạc Phi vô cùng buồn bực: "Kỳ quái, tôi nhớ rõ băng từ tôi đều đã xem qua mà, không thành vấn đề mà, làm sao có hột trắng được?" "Anh Lạc, điện thoại của Tiểu Vương quay phim tôi căn bản gọi không được, thật sự là kỳ quái, bốn người đi, điện thoại của cả bốn đều gọi không được, hai trợ lý quay phim kia dứt khoát đã không có tin tức gì nữa, có phải các anh mệt mỏi quá độ không?"



Điện thoại của mọi người đều gọi không được? Lạc Phi còn chưa cẩn thận nghĩ đến chuyện quỷ dị này, Tiểu Mẫn lại nói: "Không bằng thế này đi, tôi đã viết xong bản thảo, chiều anh sang đây ghi âm một chút nhé?"



Trong giọng nói mang theo ba phần van nài ba phần làm nũng bốn phần cường thế, Lạc Phi chỉ có thể tỏ vẻ đồng ý, cô nương Tiểu Mẫn này thực chất bên trong chính là một nữ lưu manh, nếu anh không đáp ứng khẳng định anh sẽ ăn khổ.



Trong đài truyền hình vĩnh viễn cũng không có ngày nghỉ, Lạc Phi mặc quần áo tử tế lái xe tới đài truyền hình, mới vừa vào phòng làm việc của khâu liền nhìn thấy rất nhiều người ra ra vào vào, vô cùng bận rộn, Tiểu Mẫn đang trốn trước bàn làm việc của mình cầm bản thảo một bên sửa chữa một bên viết, anh vội vàng chào hỏi, Tiểu Mẫn cũng rất sang sảng đáp lại, vừa xoay đầu sang hăng hái bừng bừng nhìn về phía máy tính của mình, hưng phấn nói: "Woa! Anh Lạc, lãnh đạo cho các anh đến ba vạn đồng, bốn người các anh làm thế nào mà chỉ dùng 15 ngày du lịch quay lại được nhiều cảnh như vậy? Thật sự là quá tuyệt vời?"



Lạc Phi cười cười, tiện tay kéo qua cái ghế gỗ, cũng ngồi xuống quan sát một cuộn phim đã cắt nối biên tập xong, cuộn phim này chủ yếu là thuyết minh cảnh tượng tự nhiên ở ngoại thành, cảnh sắc trong hình ảnh thật sự xinh đẹp muôn vẻ, lộng lẫy hoa mỹ, anh không nhịn được bắt đầu nhớ núi tuyết Mai Lý nơi đỉnh Thập Tam...... Bích Tháp Hải...... Còn có một nơi nữa trên núi tuyết....... Hang đá vôi.



Thình lình Lạc Phi chỉ cảm thấy trái tim khó chịu như kim đâm, kỳ quái, sao anh bỗng dưng lại nhớ tới nơi kia? Hang đá vôi kia.......Anh thử nhớ lại mình đã nói đã làm những gì trong hang động đá vôi, nhưng một chút cũng nhớ không ra...... Thật là kỳ lạ.



Tiểu Mẫn không phát hiện sự dị thường của anh, còn đang hăng hái bừng bừng xem phim biên tập lại xong, lúc này cảnh vừa chuyển, Lạc Phi trong màn ảnh mặc một bộ đồ leo núi màu đỏ tươi đã lên đến núi tuyết Mai Lý, tay cầm micro đang giới thiệu núi tuyết Mai Lý.



Đúng đúng đúng, anh nhận ra nơi này, sau khi anh đến đây đã ở trên độ cao 5000m so với mực nước biển, lúc ấy anh quay về phía ống kính nói xong đoạn giới thiệu này phải hít dưỡng khí đến 3 phút đấy....... Ừm...... Kỳ quái....... Lạc Phi cảm thấy không đúng, đoạt lấy chuột ngừng lại, chỉ vào màn hình nói: "Tiểu Mẫn, em xem, sao lại có một người đứng phía sau anh hả?"



Đây là một người đàn ông....... Nhưng vì hình ảnh quá mờ nhìn không rõ mặt mũi, một mái tóc dài, mặc một bộ áo choàng không biết là của triều đại hay dân tộc nào, vô cùng gầy, đang không hề động đậy nhìn chằm chằm phía sau lưng mình trong màn hình.




Trời ạ, những người này nhất định đã xem mình là đối tượng tình nghi......Lạc Phi lắc lắc đầu, cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười: "Tôi bị oan, việc này...... Thật sự quá quỷ dị...... Tôi mấy ngày nay đều một mực ngủ ở nhà mà!" Nói tới đây, anh thoáng khựng lại, anh tựa hồ đã hiểu được, phương diện này tới cùng đã xảy ra chuyện gì.



Lạc Phi chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: "Họ...... Chết như thế nào?"



Ba người họ tự sát mà chết, phương thức tự sát còn cực kỳ thống nhất, tất cả đều dùng dao gọt trái cây dài nhỏ cắt đứt tất cả động mạch trên người mình, mất máu mà chết.



Hồi tưởng lại hành trình Vân Nam một tháng trước, cũng chính là sau lần tiến vào hang đá vôi kia anh liền không còn ký ức gì nữa, vậy tất cả mọi chuyện khẳng định phát sinh trong hang đá vôi.



Hiện giờ, điểm đáng ngờ duy nhất của cảnh sát chính là, tại sao người chết chưa tới năm ngày, thi thể vậy mà đã thối rữa thành bộ dáng hai mươi mấy ngày? Hơn nữa trên tường còn viết: Lạc Phi mày là kẻ hèn nhát?



Lạc Phi có chút thất hồn lạc phách, tất cả những việc này khẳng định có liên quan đến chuyện đã xảy ra trong hang đá vôi, trong cục cảnh sát tường tận ghi chép khẩu cung, lái xe mất hồn mất vía về tới nhà trọ của mình, trong lúc đó thiếu chút nữa tông phải một con mèo chạy vội qua đường.



Nhà trọ vẫn là bộ dáng hôm qua khi rời đi, quần áo bẩn và vớ thối gì gì đó của mình vẫn nằm bừa bộn trên đất, Lạc Phi cảm thấy ngực tựa hồ lấp kín một tảng đá lớn, nhìn thấy mặt đất bừa bộn như vậy mà buồn lòng vô cớ, đang khi dọn dẹp, cơn đau lại tới.



Lần này không giống giấc mơ lần trước, nếu như nói đau đớn của lần mơ trước ngực như tảng đá vỡ, vậy lúc này đây quả thực chính là xác thịt chắn tàu lửa, anh nghe thấy thân thể mình lại phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt rõ ràng, tiếng xé rách, tiếng phá vỡ, khiến anh đau đớn khó nhịn.



Lạc Phi thử gõ cửa, nhưng vô lực để làm, thứ trong bụng tựa hồ liều mạng muốn thoát ra, dùng hết sức xé rách da và nội tạng của anh.



Bàn tay trẻ sơ sinh nọ cũng đã ra ngoài, lúc này, Lạc Phi chỉ có thể trợn to hai mắt, nhìn bàn tay nọ cách lớp da, không ngừng giơ lên hạ xuống, anh có thể cảm giác rõ rệt, trung tâm thân thể truyền đến một trận kỳ quái, nhưng nghe không rõ ràng lắm tiếng xé rách, còn có một tiếng "răng rắc".



Không thể hoảng...... Không thể hoảng...... Thứ trong bụng kia đã đá gảy xương rườn anh, đau đớn khiến ý thức của anh vẫn duy trì tuyệt đối thanh tỉnh, Lạc Phi một bên gào khóc một bên nhìn bụng mình, nỗ lực muốn bò về hướng điện thoại di động, thình lình, anh cảm giác phía sau đột nhiên thổi qua một trận gió lạnh, một trận tiếng ong ong ù tai, trước mặt anh đột ngột xuất hiện ba người.



Đó là quay phim Tiểu Vương, trợ lý Triệu Ca cùng với Trương Minh Anh đối đầu với Tiểu Mẫn, sắc mặt ba người dị thường tái nhợt, khóe mắt đỏ bừng, mặc phục sức tiểu tư trong giấc mộng của Lạc Phi, chằm chằm nhìn thẳng vào Lạc Phi, không có chân, giống như một quả bong bóng, lơ lửng trong không trung.



Họ không phải đã chết rồi sao! Lạc Phi bị ba con quỷ đột ngột xuất hiện dọa sợ đến lùi về sau một chút, đầu trực tiếp đập vào chân bàn trà, lại đột nhiên cảm giác mình có chút thở không nổi, anh ho khan một tiếng, hộc ra một búng máu.



Mộng không ngờ là sự thật! Ba người mặc dù đối với Lạc Phi vẻ mặt tức giận, nhưng lại cung kính quỳ xuống, hướng bụng của Lạc Phi dập đầu lạy ba cái, cùng kêu lên nói: "Cung nghênh chủ nhân hàng lâm."



Chủ nhân? Chẳng lẽ người đàn ông tóc dài trong mộng kia cũng sẽ xuất hiện sao? Lạc Phi hét lên một tiếng, cảm thấy bụng mình phát ra một trận đau buốt, một hài nhi.......Hài nhi trắng trắng tròn tròn....... Đang từng bước một mấp máy từ trong bụng mình phá da mà ra, anh có thể rõ ràng cảm giác được tiếng máu mình chảy, từng dòng từng dòng máu đỏ đen, từ trong thất khiếu của anh chảy ra



Hài nhi chậm rãi từ trong thân thể anh bò xuống, bỗng dưng biến lớn, chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt sinh trưởng thành một chàng thanh niên tóc dài, mặt mũi chàng trai cùng người đàn ông tóc dài anh gặp trong mộng giống nhau như đúc, chỉ có điều lúc này đây không mặc quần áo, trần truồng từ trên cao nhìn xuống mình.



Quái vật! Y là một quái vật! Chính mình vậy mà đã sinh ra một quái vật!



Lúc này Lạc Phi đã suy yếu nói không nên lời, lỗ hổng bị xé rách trên bụng thoáng cái lại khép vào, nhưng anh vẫn cảm thấy mệt mỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người này bế mình lên, quái vật hơi nở nụ cười, hạ lệnh với ba người đang quỳ: "Ừm...... Các người đều thấy đó, nếu ta đã sống lại, vậy dựa theo ước định, tiễn các ngươi vào con đường luân hồi kia, được chứ?"



Ba người vừa nghe liền mừng rỡ, trong thanh âm nói chuyện khó nén vui mừng, chỉ nghe họ nhất tề nói: "Cám ơn chủ nhân cám ơn chủ nhân!" Nói rồi, ba người lại chậm rãi không thấy đâu nữa, biến mất tại chỗ.



Con đường luân hồi? Đầu thai sao? Lạc Phi có chút khó hiểu, người đàn ông lại cúi đầu cười, thấp giọng nói: "Ngươi quên rồi? Lúc đầu chính là ngươi cầu khẩn ta tha mạng cho ngươi, nói bên ngoài còn có ba người dâng cho ta hưởng dụng mà."



Việc này....... Là chuyện gì xảy ra?



Lạc Phi ho khan vài tiếng, vừa rồi cái loại sinh sản trái quy luật tự nhiên này đã hao sạch nguyên khí của anh, anh chỉ cảm thấy tử vong đã cách anh rất gần, không ngờ tới người đàn ông này lại bế anh trở về giường, để anh ngồi khoanh chân trên thân thể người đàn ông.



Người đàn ông kia thoáng vọt vào, Lạc Phi hít ngược một hơi lạnh, nhưng lại cảm thấy mình căn bản không có sức lực đẩy y ra, người đàn ông vươn lưỡi liếm khuôn ngực trần trụi của anh, tăng nhanh tần suất, mỗi một lần tiến vào đều khiến cho thân thể Lạc Phi kịch liệt run rẩy, anh cong thẳng thắt lưng, lại đột nhiên cảm giác sức lực của mình trở về, thuận tiện...... Cũng nhớ lại bên trong hang đá vôi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.



Trong hang đá vôi kia, anh không nghe lời khuyên can của người dẫn đường, cố ý vào hang đá vôi thăm dò, sau đó anh liền gặp người đàn ông này, không......  .Là con quỷ này...... Dịu dàng bảo anh lựa chọn: Chết hoặc làm cho y vài chuyện.



Cảnh tượng người dẫn đường bản địa kia nháy mắt đã bị con quỷ trước mặt này giết chết, tứ chia chia lìa máu tươi chảy đầy đất khiến anh thét thành tiếng, khi ấy anh chỉ có một ý niệm trong đầu, anh phải sống sót, chỉ có thể lựa chọn làm vài chuyện cho con quỷ này.......Con quỷ này yêu cầu rất đơn giản, thứ nhất, y cần người hầu, cho nên Lạc Phi đã lựa chọn....... Để đồng nghiệp còn lại của anh đảm đương bia đỡ đạn, thứ hai, y cần một thân xác, cho nên Lạc Phi sinh cho y, vậy chuyện thứ ba là gì đây?



Lạc Phi bị người đàn ông mạnh mẽ va chạm ho khan vài tiếng, tiếng nói đứt quãng hỏi: "Vậy...... A a...... Không nên chạm vào đó..... Chuyện thứ ba rốt cuộc là gì đây?....... ha ha...... Ừm!...... Khi nào thì tôi cũng có thể được giải thoát như họ đây?"



Người đàn ông cong khóe miệng cười cười, tóc chậm rãi biến dài, tựa như có tri giác như xúc tu vững vàng trói chặt tứ chi anh, y hừ hừ, mang theo khinh thường cùng vui vẻ nói không rõ được, lại tăng nhanh tốc độ, lãnh khốc hạ mệnh lệnh: "Nếu hết thảy những việc này đều là ngươi tự nguyện, vậy chuyện thứ ba chính là......vĩnh viễn trở thành người mang thai con ta đi, đời đời kiếp kiếp."