Khung Giờ Vàng

Chương 14 :

Ngày đăng: 04:16 19/04/20


Tháng ngày lại êm đềm trôi qua thêm mười ngày nữa. Hi vọng của Hứa Đại Chí dần dần trở nên chết lặng. Một hai ngày chín bỏ làm mười qua đi, dù sao Tần Tri Nghi cũng đã có những thay đổi nho nhỏ.



Hắn đã tìm được việc, là thiết kế bản vẽ kỹ thuật[7] cho các công ty phát triển nhà đất.



Hứa Đại Chí thế mới biết hóa ra ngành học của Tần Tri Nghi là thiết kế kiến trúc[8], qua đó hiểu được thế nào là khoảng cách bằng cấp khác biệt. Tần Tri Nghi không cần tờ mờ sáng vội vã chạy đến công ty để kịp giờ làm, mà chỉ cần ngốc ở nhà hoàn thành bản vẽ nộp đi là tiền đã cuồn cuộn đổ về tài khoản.



Điều này khiến cho tên phóng viên quèn còn đang vật lộn kiếm miếng ăn như Hứa Đại Chí nhìn mà cay đắng, may thay ông trời đã bù đắp cho gã về một mặt khác, em Tuyết Doanh bắt đầu có ý với Hứa Đại Chí.



Trần Tuyết Doanh là em gái ruột của Trần Béo, đáng yêu không ai sánh bằng. Long Vương có thể sinh ra mười người con không ai giống ai. Cha mẹ Trần Béo cũng có thể sinh ra cặp anh em khác nhau một trời một vực. Trần Tuyết Doanh là phượng hoàng trên cao mà Trần Béo chỉ là một con đỉa nhãi nhép, Trần Tuyết Doanh là trân châu dưới vạn dặm đáy biển, mà Trần Béo chỉ là con lợn béo xứ Ukraina.



Trần Tuyết Doanh là tiếp viên hàng không, vẻ ngoài có vài phần giống Lâm Tâm Như[9], nhưng khuôn mặt so ra càng ngọt ngào hơn, lại thêm tính cách dịu dàng điềm tĩnh, cử chỉ tự nhiên nhã nhặn.



Do đó em Tuyết Doanh không chỉ là nữ thần trong mộng của Hứa Đại Chí mà còn là của tất cả các quý ngài độc thân nội trong vòng mười dặm quanh khu vực này. Hơn hết, em ấy đến nay vẫn còn là gái chưa chồng, hoa chưa chủ.



Mặc dù nhà Trần Béo ở gần đây, nhưng em Tuyết Doanh quanh năm bay lượn trên trời nên cơ hội của Hứa Đại Chí đã ít lại càng ít.


Nụ cười của em Tuyết Doanh thoáng cái kéo mất ba hồn bảy vía của Hứa Đại Chí: “Em đến mua về thôi, anh Đại Chí, người này là bạn anh sao?”



“À”. Hứa Đại Chí chẳng hề rời mắt khỏi khuôn mặt em Tuyết Doanh: “Cậu ấy giờ đang sống cùng anh.”



Tần Tri Nghi đặt đũa xuống mỉm cười, khẽ gật đầu chào.



Em Tuyết Doanh liền đỏ mặt cúi đầu: “Anh Đại Chí, các anh từ từ ăn, em đi trước đây.”



Hứa Đại Chí chớp mắt tiễn giai nhân đi xa. Ông trời mở mắt rồi! Mùa xuân đến thật rồi! Em Tuyết Doanh chủ động chào hỏi mình! Còn gọi mình là anh Đại Chí! Chắc chắn là yêu mình rồi.



Tần Tri Nghi nhấc đũa: “Cô ấy chính là em Tuyết Doanh của anh à.”



Hứa Đại Chí vẫn đang đối diện với chiếc bánh quẩy cười ngu: “Ừa. Trước đây tôi đã nhắc đến với cậu rồi sao?”



Tần Tri Nghi tủm tỉm nhìn gã: “Nhắc rồi.”



Lúc nào vậy? Hứa Đại Chí đang định hỏi, chợt một ánh sáng lóe lên trong não, hiện ra cảnh tượng của tối một hôm nào đó, khiến gã hít sâu một hơi.