Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 16 : Làm Người Tần Gia
Ngày đăng: 11:24 27/06/20
Tần Vô Song tuy rằng biểu hiện bất cần đời, nhưng kỳ thực là một người phi thường có nguyên tắc.
Hắn nếu đã hạ quyết tâm trong vòng 3 ngày không bính Vân Khuynh, thì tuyệt đối sẽ không bính, cho dù nhẫn khó chịu hơn nữa, hắn tình nguyện đi tắm nước lạnh, tình nguyện tĩnh toạ luyện công một đêm, cũng sẽ không hủy đi quyết tâm của mình.
Ba ngày sau, thân thể Vân Khuynh vừa lúc khôi phục không sai biệt lắm.
Tần Vô Song tựa hồ không muốn ở nơi kinh thành quá lâu, thân thể y vừa vặn thuận tiện chuẩn bị trở lại.
Vân Khuynh nghĩ Tần gia từng bị tru di cửu tộc, tuy rằng không biết Tần Vô Song chạy trốn như thế nào, thế nhưng, ở lại ở kinh thành xác thực rất không an toàn, cho nên không có nửa phần dị nghị liền cùng Tần Vô Song một khối rời đi.
Duy nhất tiếc nuối chính là y từng nói cho Vân gia, không mang theo bất luận cái gì của Vân gia, mà bán mình khế của Hồng Châu vẫn ở trong tay Vân gia, hại y không thể đưa Hồng Châu đi, nữ tử từ nhỏ vẫn bồi bên người y.
Mẫu thân qua đời sau, Hồng Châu giống như tỷ tỷ chiếu cố y, mà lại lấy lễ ‘Tiểu thư’ đối đãi y.
Nếu như sau đó có cơ hội, y nhất định sẽ đem nàng đi ra. Nàng là lo lắng duy nhất của y ở chỗ này.
“Khuynh nhi, ngươi luyến tiếc ly khai ở đây sao???”
Nếu như Vân Khuynh luyến tiếc, hắn nguyện ý ở kinh thành kiến lập phủ đệ, chuyển đến kinh thành, dù sao chuyện hắn muốn làm, cùng kinh thành có quan hệ thiên ti vạn lũ, Tần Vô Song nghĩ như vậy.
Lúc này hai người cưỡi hai con tuấn mã sớm đã ra khỏi kinh thành, song song thong thả mà đi.
Bởi lúc trước đối với hôn sự không quá mưu cầu danh lợi, lúc đến Tần Vô Song chỉ lẻ loi đi một mình, toàn bộ sính lễ đều là đến lúc thì đặt mua, duy nhất mang đến chỉ có ái mã của mình.
Hắn vốn là muốn cùng Vân Khuynh cưỡi chung một con ngựa, nhưng Vân Khuynh không muốn, ký ức Vân Khuynh cưỡi ngựa dừng lại trên mã tràng ở Anh quốc kiếp trước, ký ức xa xôi như vậy, y lại không nhớ rõ cảm giác y rất thích cưỡi ngựa, cho nên y mới kiên trì muốn cưỡi.
Huống hồ, hôm nay thật vất vả mới ra được Vân phủ, y sẽ học tự lập, tất cả có thể làm liền tự mình làm.
Y thủy chung là một nam nhân, mà không phải một nữ nhân trốn ở phía sau nam nhân khác, yên tâm thoải mái hưởng thụ đủ loại che chở.
Tần Vô Song cũng không có quá nhiều phản đối, dù sao hắn muốn cùng Vân Khuynh cộng kỵ, nguyên nhân lớn nhất là lo lắng thân thể Vân Khuynh chưa có hoàn toàn khang phục, chịu không nổi xóc nảy, nếu Vân Khuynh muốn cưỡi ngựa, vậy hắn đem tốc độ thả chậm một chút, chú ý y nhiều một chút là được, tội gì hủy đi hăng hái của y.
Vân Khuynh đang nghĩ ngợi chuyện Hồng Châu, bị Tần Vô Song bỗng nhiên hỏi như vậy, lại càng hoảng sợ, lấy lại tinh thần, có chút tự giễu cười cười:
“Luyến tiếc??? Thế nào lại vậy??? Mẫu thân ta từng là một đời danh kỹ, mất sớm, bên trong Vân phủ, không có một người coi ta là thân nhân, ta sao lại luyến tiếc bọn họ, chỉ là, có một vị tỷ tỷ, từ lúc mẫu thân tại thế thì vẫn chiếu cố ta, lần này, không thể mang nàng đi ra, có chút tiếc nuối mà thôi.”
Vừa nhắc đến Vân phủ, Tần Vô Song trên mặt tuấn mỹ hiện lên một tia lo lắng.
Người Tần gia, chưa bao giờ mặc người khi dễ, Vân phủ tuy rằng đưa cho hắn một Vân Khuynh làm hắn vạn phần thoả mãn, thế nhưng, coi thường Tần gia, lường gạt Tần gia, cũng trăm triệu không thể nhân nhượng, xem ra trở lại phải cùng đại ca hắn thương lượng một chút, thế nào đòi lại vấn đề mặt mũi.
Muốn thương lượng với đại ca Tần Vô Phong, không phải bởi vì Tần Vô Song tự mình vô pháp đòi lại mặt mũi, chỉ là đại ca mặt lạnh thần kia của hắn, đối với ngoại nhân lạnh lùng như, đối với người trong nhà nhưng hộ cực chặt.
Hắn cùng với tam đệ cũng xác thực tôn kính đại ca bọn họ, bởi từ nhỏ thụ đa nương bọn họ giáo dục, bình thường phải thương lượng với đại ca trước, cho nên sau khi lớn lên, bọn họ có thể một mình đảm đương một phía, nhưng ở rất nhiều chuyện, vẫn nguyện ý báo cho đại ca nhà mình trước.
“Khuynh nhi, ngươi yên tâm, Vân phủ cẩu mắt nhìn người thấp không xem ngươi là thân nhân, bọn họ tất sẽ hối hận, ở Tần gia chúng ta, không khoác ngoài thân phận tôn ti. Ngươi tốt đẹp như thế, tới nhà của ta, ta và đại ca tam đệ đa nương nhất định sẽ xem ngươi như báu vật trong nhà.”
Tần Vô Song không thích Vân Khuynh thương tâm, đặc biệt không thích y thương tâm vì người khác, hơn nữa Vân phủ căn bản không đáng.
Vân Khuynh nghe xong Tần Vô Song nói, tuy rằng biết Tần Vô Song là thoải mái y, nhưng vẫn nhịn không được mỉm cười:
“Đem làm báu vật, sẽ bị người khác mơ ước, không được an bình, ta không muốn làm báu vật nhà ngươi, làm một người Tần gia, giống như Vô Song là tốt rồi.”
Tần Vô Song ánh mắt khác hẳn, tràn ngập ôn nhu cùng Vân Khuynh đưa tình nhìn nhau, Vân Khuynh nói, không thể nghi ngờ là tự mình tán thành thân phận người Tần gia, điều này, khiến Tần Vô Song xác thực kinh hỉ.
Hắn nếu đã hạ quyết tâm trong vòng 3 ngày không bính Vân Khuynh, thì tuyệt đối sẽ không bính, cho dù nhẫn khó chịu hơn nữa, hắn tình nguyện đi tắm nước lạnh, tình nguyện tĩnh toạ luyện công một đêm, cũng sẽ không hủy đi quyết tâm của mình.
Ba ngày sau, thân thể Vân Khuynh vừa lúc khôi phục không sai biệt lắm.
Tần Vô Song tựa hồ không muốn ở nơi kinh thành quá lâu, thân thể y vừa vặn thuận tiện chuẩn bị trở lại.
Vân Khuynh nghĩ Tần gia từng bị tru di cửu tộc, tuy rằng không biết Tần Vô Song chạy trốn như thế nào, thế nhưng, ở lại ở kinh thành xác thực rất không an toàn, cho nên không có nửa phần dị nghị liền cùng Tần Vô Song một khối rời đi.
Duy nhất tiếc nuối chính là y từng nói cho Vân gia, không mang theo bất luận cái gì của Vân gia, mà bán mình khế của Hồng Châu vẫn ở trong tay Vân gia, hại y không thể đưa Hồng Châu đi, nữ tử từ nhỏ vẫn bồi bên người y.
Mẫu thân qua đời sau, Hồng Châu giống như tỷ tỷ chiếu cố y, mà lại lấy lễ ‘Tiểu thư’ đối đãi y.
Nếu như sau đó có cơ hội, y nhất định sẽ đem nàng đi ra. Nàng là lo lắng duy nhất của y ở chỗ này.
“Khuynh nhi, ngươi luyến tiếc ly khai ở đây sao???”
Nếu như Vân Khuynh luyến tiếc, hắn nguyện ý ở kinh thành kiến lập phủ đệ, chuyển đến kinh thành, dù sao chuyện hắn muốn làm, cùng kinh thành có quan hệ thiên ti vạn lũ, Tần Vô Song nghĩ như vậy.
Lúc này hai người cưỡi hai con tuấn mã sớm đã ra khỏi kinh thành, song song thong thả mà đi.
Bởi lúc trước đối với hôn sự không quá mưu cầu danh lợi, lúc đến Tần Vô Song chỉ lẻ loi đi một mình, toàn bộ sính lễ đều là đến lúc thì đặt mua, duy nhất mang đến chỉ có ái mã của mình.
Hắn vốn là muốn cùng Vân Khuynh cưỡi chung một con ngựa, nhưng Vân Khuynh không muốn, ký ức Vân Khuynh cưỡi ngựa dừng lại trên mã tràng ở Anh quốc kiếp trước, ký ức xa xôi như vậy, y lại không nhớ rõ cảm giác y rất thích cưỡi ngựa, cho nên y mới kiên trì muốn cưỡi.
Huống hồ, hôm nay thật vất vả mới ra được Vân phủ, y sẽ học tự lập, tất cả có thể làm liền tự mình làm.
Y thủy chung là một nam nhân, mà không phải một nữ nhân trốn ở phía sau nam nhân khác, yên tâm thoải mái hưởng thụ đủ loại che chở.
Tần Vô Song cũng không có quá nhiều phản đối, dù sao hắn muốn cùng Vân Khuynh cộng kỵ, nguyên nhân lớn nhất là lo lắng thân thể Vân Khuynh chưa có hoàn toàn khang phục, chịu không nổi xóc nảy, nếu Vân Khuynh muốn cưỡi ngựa, vậy hắn đem tốc độ thả chậm một chút, chú ý y nhiều một chút là được, tội gì hủy đi hăng hái của y.
Vân Khuynh đang nghĩ ngợi chuyện Hồng Châu, bị Tần Vô Song bỗng nhiên hỏi như vậy, lại càng hoảng sợ, lấy lại tinh thần, có chút tự giễu cười cười:
“Luyến tiếc??? Thế nào lại vậy??? Mẫu thân ta từng là một đời danh kỹ, mất sớm, bên trong Vân phủ, không có một người coi ta là thân nhân, ta sao lại luyến tiếc bọn họ, chỉ là, có một vị tỷ tỷ, từ lúc mẫu thân tại thế thì vẫn chiếu cố ta, lần này, không thể mang nàng đi ra, có chút tiếc nuối mà thôi.”
Vừa nhắc đến Vân phủ, Tần Vô Song trên mặt tuấn mỹ hiện lên một tia lo lắng.
Người Tần gia, chưa bao giờ mặc người khi dễ, Vân phủ tuy rằng đưa cho hắn một Vân Khuynh làm hắn vạn phần thoả mãn, thế nhưng, coi thường Tần gia, lường gạt Tần gia, cũng trăm triệu không thể nhân nhượng, xem ra trở lại phải cùng đại ca hắn thương lượng một chút, thế nào đòi lại vấn đề mặt mũi.
Muốn thương lượng với đại ca Tần Vô Phong, không phải bởi vì Tần Vô Song tự mình vô pháp đòi lại mặt mũi, chỉ là đại ca mặt lạnh thần kia của hắn, đối với ngoại nhân lạnh lùng như, đối với người trong nhà nhưng hộ cực chặt.
Hắn cùng với tam đệ cũng xác thực tôn kính đại ca bọn họ, bởi từ nhỏ thụ đa nương bọn họ giáo dục, bình thường phải thương lượng với đại ca trước, cho nên sau khi lớn lên, bọn họ có thể một mình đảm đương một phía, nhưng ở rất nhiều chuyện, vẫn nguyện ý báo cho đại ca nhà mình trước.
“Khuynh nhi, ngươi yên tâm, Vân phủ cẩu mắt nhìn người thấp không xem ngươi là thân nhân, bọn họ tất sẽ hối hận, ở Tần gia chúng ta, không khoác ngoài thân phận tôn ti. Ngươi tốt đẹp như thế, tới nhà của ta, ta và đại ca tam đệ đa nương nhất định sẽ xem ngươi như báu vật trong nhà.”
Tần Vô Song không thích Vân Khuynh thương tâm, đặc biệt không thích y thương tâm vì người khác, hơn nữa Vân phủ căn bản không đáng.
Vân Khuynh nghe xong Tần Vô Song nói, tuy rằng biết Tần Vô Song là thoải mái y, nhưng vẫn nhịn không được mỉm cười:
“Đem làm báu vật, sẽ bị người khác mơ ước, không được an bình, ta không muốn làm báu vật nhà ngươi, làm một người Tần gia, giống như Vô Song là tốt rồi.”
Tần Vô Song ánh mắt khác hẳn, tràn ngập ôn nhu cùng Vân Khuynh đưa tình nhìn nhau, Vân Khuynh nói, không thể nghi ngờ là tự mình tán thành thân phận người Tần gia, điều này, khiến Tần Vô Song xác thực kinh hỉ.