Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 261 : Phản Ứng Của Vô Song
Ngày đăng: 11:30 27/06/20
“Vân nhi y, có thai, mang thai sắp tới một tháng.”
Tần Vô Phong nói, không thể nghi ngờ còn hơn cả sấm sét, hung hăng bổ xuống đầu Tần Vô Song, cả người Tần Vô Song thiếu chút nữa bị bổ choáng váng.
“Cái gì... Đại ca, ngươi nói cái gì???”
Tần Vô Phong hiểu loại cảm giác không thể tin tưởng này của Tần Vô Song, hắn chỉ có thể nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo, chịu đựng đau đớn trong lòng, lần thứ hai lập lại cho Tần Vô Song: “Ta nói Vân nhi mang thai đã một tháng.”
Tần Vô Song dùng tay nâng cằm mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tần Vô Phong: “Đại ca, ngươi nói sai rồi, cũng nhớ lầm, Khuynh nhi y sinh hạ đại bảo tiểu bảo cũng đã ba bốn tháng, mang thai cái gì, một tháng cái gì...”
Tần Vô Phong thấy đôi mắt đen thùi của Tần Vô Song đã biến càng thêm thâm thúy, hắn cũng thấy bên trong đôi mắt càng thêm thâm thúy của Tần Vô Song có hàn băng khắc cốt ghi xương, cùng với gân xanh nhảy trên trán hắn, tất cả điều này đều nói cho Tần Vô Phong, Tần Vô Song, dưới đáy lòng đã biết rốt cuộc xảy ra cái gì.
Chỉ là, Vô Song hắn không thể tiếp nhận, thế nhưng, bọn họ phải đối mặt...
“Vô Song, ta không nói sai cũng không nhớ lầm, Vân nhi là bởi vì hoài thai hài tử của người khác, cho nên mới muốn rời bỏ chúng ta.”
“Hài tử của người khác???”
Giọng nói của Tần Vô Song lạnh lẽo lập lại một lần, sau đó hắn hơi nheo lại đôi mắt: “Đại ca, đây là không có khả năng... Khuynh nhi nói yêu chúng ta, tối hôm qua y đã nói y yêu chúng ta, không phải sao??? Y yêu chúng ta, sao có thể vì nam nhân khác sinh hài tử???”
Tần Vô Phong xê dịch thân thể, chỉ vào Vân Khuynh trên giường nói: “Vân nhi ở chỗ này, ngươi có thể bắt mạch cho y, lấy y thuật của ngươi nhất định sẽ không sai.”
Tần Vô Song đứng lên, chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống, nhìn Vân Khuynh, ngơ ngác nhìn, đáy mắt có chút tình tự vặn vẹo gần như điên cuồng đang tràn lan.
Hắn vươn tay, chậm rãi đem tay Vân Khuynh, từ trong chăn bông lấy ra.
Chẳng biết vì sao, Tần Vô Phong đứng bên cạnh hắn cảm thấy trên người và trong lòng mình một trận lạnh lẽo, hắn ngưng mi nhìn Tần Vô Song.
Chỉ cảm thấy Tần Vô Song sau khi nghe thấy Vân Khuynh hoài hài tử của người khác, thay đổi rất không thích hợp.
Võ công tu vi của hắn, cao hơn Tần Vô Song rất nhiều, phản phác quy chân tình tự biến hóa của người đối diện cũng không thoát khỏi cảm thụ của hắn, hắn, dĩ nhiên cảm giác được sát khí.
Dưới đáy lòng Tần Vô Phong hơi đề phòng, nhìn Tần Vô Song vươn bàn tay thon dài, kéo qua cổ tay Vân Khuynh.
Hắn vươn tay, cũng không phải bắt mạch cho Vân Khuynh, mà là vén lên ống tay áo Vân Khuynh, trên cánh tay mảnh khảnh trắng noãn của y vẫn còn vết tích tối hôm qua hắn và Tần Vô Phong lưu lại.
Tần Vô Song ngẩng đầu, nhìn Tần Vô Phong, mặt không chút biểu tình, thanh âm cũng không có bao nhiêu phập phồng, hắn nhàn nhạt nói: “Đại ca, ngươi xem, trên người Khuynh nhi còn mang theo vết tích chúng ta thương yêu y.”
Đôi mắt Tần Vô Phong buồn bã, mím môi không mở miệng.
Tần Vô Song cũng không nó gì thêm, ngón tay thon dài đặt lên cổ tay Vân Khuynh, bắt đầu bắt mạch.
Hắn nhắm mắt lại, trên khuôn mặt vẫn là đau thương thế nào cũng che giấu không xong, hắn đã biết kết quả...
Kỳ thực lúc Tần Vô Phong nói cho hắn, hắn đã tin, thế nhưng...
Hắn không muốn đối mặt...
Hắn chậm rãi siết chặt ngón tay, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Vân Khuynh bị hắn siết đến tím bầm.
Cho dù Vân Khuynh còn đang trong ngủ mơ, cũng chậm rãi kháng nghị nhíu mày, Tần Vô Phong nhìn chằm chằm vào hắn, lúc đầu chỉ cho rằng hắn chỉ là nắm chắc cổ tay Vân Khuynh suy nghĩ sâu xa, nhưng thật không ngờ hắn không khống chế tốt lực đạo, tạo thành vết thương trên cổ tay Vân Khuynh.
Thẳng đến Vân Khuynh nhíu mày vùng vẫy cổ tay, Tần Vô Phong mới phát hiện.
Hắn vỗ vỗ vai Tần Vô Song: “Vô Song, buông tay.”
Tần Vô Song như là mới từ trong mộng tỉnh lại, rất nghe lời buông tay, Tần Vô Phong nhìn từng vết bầm trên tay Vân Khuynh, lại bắt đầu nhíu mày.
Tần Vô Song cúi đầu, Tần Vô Phong nhìn không thấy biểu tình của hắn, chỉ nghe thấy hắn nói: “Khuynh nhi mang thai... Khuynh nhi có hài tử của người khác... Vì sao??? Vì sao vì sao???”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt có rất nhiều tơ máu, hắn thẳng tắp, gần như điên cuồng nhìn Tần Vô Phong:
“Đại ca, đại ca, ngươi nói cho ta biết, vì sao, có hai người chúng ta thương y còn chưa đủ sao???
Vì sao, vì sao y muốn phản bội chúng ta, vì sao phải có hài tử của người khác??? Vì sao???”
Tần Vô Phong chưa từng thấy Tần Vô Song điên cuồng như vậy, Tần Vô Song là ôn nhu, là ôn văn nho nhã, là thông minh thấu tình đạt lý.
Thế nhưng, từ khi lấy Vân Khuynh, Tần Vô Song rộng rãi, thông minh thấu tình đạt lý trước kia liền hoàn toàn biến mất, hắn trở nên ích kỷ, trở nên khó có thể bình tĩnh, trở nên luống cuống...
Một lần là vì chuyện của hắn và Vân Khuynh, hắn đã hoàn toàn kiến thức tới Tần Vô Song sau khi biến hóa, thế nhưng, so với Tần Vô Song lúc này... Tần Vô Song khi đó còn không tính là dọa người, thực sự không tính dọa người.
Tần Vô Phong hít một hơi thật sâu: “Vô Song, Vân nhi là có khổ trung... Ngươi bình tĩnh, tỉnh táo lại...”
“Không, ta không thể bình tĩnh, ta không có cách nào bình tĩnh...
Đại ca, ngươi hiểu được cảm thụ của ta không, cảm thụ lặp đi lặp lại nhiều lần bị người phản bội...
Đại ca, kỳ thực ta rất hận, thực hận thực hận... Ta, ta ta... Thậm chí muốn giết y, ta không biết có phải chỉ cần y không có ý thức, y sẽ không chạy sẽ không động, mới sẽ không cả ngày muốn rời bỏ ta, mới sẽ không phản bội ta...
Tần Vô Phong nghe xong Tần Vô Song nói, thở hốc vì kinh ngạc: “Vô Song, ngươi...”
Hắn còn chưa nói xong, Tần Vô Song bỗng nhiên quay người, hai tay chăm chú siết cổ Vân Khuynh, chậm rãi bóp chặt hai tay: “Ta thực hận... Có phải giết y rồi ta sẽ an tâm không... Ta...”
“Vô Song!!!”
Tần Vô Phong bất chấp, lập tức nắm cổ tay Tần Vô Song: “Ngươi muốn làm gì, buông tay, mau buông tay, Vô Song, ngươi nhìn cho rõ, y là Vân nhi, là Vân Khuynh ngươi yêu nhất, nếu như ngươi giết y, ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận...”
Tần Vô Song đờ đẫn giương mắt nhìn Tần Vô Phong, sau đó khí lực toàn thân dường như bị rút sạch, buông tay, hai vai sụp xuống:
“Đại ca ngươi nói đúng... Ta sẽ hối hận... Không cần sau đó, ta hiện tại đã hối hận... Ta thương y như vậy, sao có thể nhẫn tâm ra tay???
Thế nhưng, ta thật là khó chịu, đại ca, ta nên làm cái gì bây giờ???
Ta còn phải thành toàn sao??? Có một còn phải có hai, có hai sau đó có phải sẽ có ba có bốn có năm nữa không???”
Gần chỉ là trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của Tần Vô Song nhìn qua tiều tụy không gì sánh được.
Tâm lực của hắn đã quá mệt mỏi.
Tần Vô Phong bị cử động vừa rồi của hắn dọa ra một thân mồ hôi lạnh, hắn nhìn trong ánh mắt Tần Vô Song có bi thương, cũng có đau khổ.
“Vô Song, tỉnh táo lại, ta liền đem toàn bộ mọi chuyện đều nói cho ngươi.”
Tần Vô Song trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng:
“Lần này, cũng là hiểu lầm sao??? Hay là bất đắc dĩ??? Nam nhân kia là ai???
Khuynh nhi rời bỏ chúng ta có phải là vì muốn tìm hắn không???”
Tần gia ba huynh đệ, thời khắc mấu chốt, có thể bình tĩnh tỉnh táo, vẫn chỉ có Tần Vô Phong.
Hắn là đại ca trong ba huynh đệ, tự ràng buộc mình đã quen, theo thói quen khắc chế thống khổ của mình, cho dù trong lòng đau nhức thiên đao vạn quả, nhưng hắn như trước vẫn có thể khiến mình bảo trì lý trí nghiêm túc tự hỏi sự tình.
Thấy Tần Vô Song khôi phục lại, Tần Vô Phong chậm rãi mở miệng nói ra lí do Tần Vô Hạ nói cho hắn.
Tần Vô Song nghe xong liền không thể khắc chế, càng thêm không khống chế được, hắn trừng mắt Tần Vô Phong, trong ánh mắt mịt mờ khó có thể nói rõ:
“Ngươi là người thứ nhất... Là ca ca của ta, hắn là người thứ hai... Là đệ đệ của ta...
Thật tốt... Thật tốt, thực sự là quá tốt...
Tình địch của ta, một người hai người, hết lần này tới lần khác toàn bộ không phải người ngoài, toàn bộ là huynh đệ của ta, ta...”
Tần Vô Song nói lập tức đứng lên, đi đến phía ngoài, trên người mang theo hơi thở sắc bén không thể che đậy.
“Vô Song, ngươi muốn làm gì???”
Tần Vô Phong vẻ mặt buồn bã, kỳ thực bọn họ cũng không sai, sai chỉ là không khống chế được cảm tình của mình mà thôi.
Tình yêu ai cũng khống chế không được, tình yêu hỗn loạn như vậy, rất thống khổ, bọn họ vốn cũng không muốn, nhưng ông trời hết lần này tới lần khác sắp xếp cho họ tình yêu như vậy...
Cho nên hắn phải tìm niềm vui trong nỗi khổ, phải nỗ lực từ trong thống khổ tìm kiếm vui sướng, khiến vui sướng lớn hơn thống khổ, khi vui sướng lớn hơn thống khổ, coi như là hạnh phúc.
Làm người, ai không có khó xử, ai không có một mặt thống khổ, mọi việc nếu quá tính toán quá để tâm vào chuyện vụn vặt sẽ rất thống khổ.
Lui một bước trời cao biển rộng, là buông tha cho mình cũng là buông tha người khác.
“Ta muốn đi tìm Tần Vô Hạ.”
Thấy Tần Vô Song hình dạng sát khí lăng nhân, Tần Vô Phong không thể mặc kệ ngồi xem, hắn từ phía sau Tần Vô Song, lập tức vươn tay điểm huyệt, đem Tần Vô Song định ở tại chỗ.
“Vô Song, ngươi còn nhớ lần trước Vân nhi đi, lúc chúng ta mất đi Vân nhi, là loại tình huống thế nào, là loại thống khổ thế nào không???
Khi đó chúng ta đã nói như thế nào, chúng ta đã quyết định như thế nào???”
Tần Vô Song đưa lưng về phía Tần Vô Phong nghe xong lời này, thoáng chốc giật mình, chuyện cũ như khói mây, một màn kia xuất hiện trong đầu hắn...
Tần Vô Phong nói, không thể nghi ngờ còn hơn cả sấm sét, hung hăng bổ xuống đầu Tần Vô Song, cả người Tần Vô Song thiếu chút nữa bị bổ choáng váng.
“Cái gì... Đại ca, ngươi nói cái gì???”
Tần Vô Phong hiểu loại cảm giác không thể tin tưởng này của Tần Vô Song, hắn chỉ có thể nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo, chịu đựng đau đớn trong lòng, lần thứ hai lập lại cho Tần Vô Song: “Ta nói Vân nhi mang thai đã một tháng.”
Tần Vô Song dùng tay nâng cằm mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tần Vô Phong: “Đại ca, ngươi nói sai rồi, cũng nhớ lầm, Khuynh nhi y sinh hạ đại bảo tiểu bảo cũng đã ba bốn tháng, mang thai cái gì, một tháng cái gì...”
Tần Vô Phong thấy đôi mắt đen thùi của Tần Vô Song đã biến càng thêm thâm thúy, hắn cũng thấy bên trong đôi mắt càng thêm thâm thúy của Tần Vô Song có hàn băng khắc cốt ghi xương, cùng với gân xanh nhảy trên trán hắn, tất cả điều này đều nói cho Tần Vô Phong, Tần Vô Song, dưới đáy lòng đã biết rốt cuộc xảy ra cái gì.
Chỉ là, Vô Song hắn không thể tiếp nhận, thế nhưng, bọn họ phải đối mặt...
“Vô Song, ta không nói sai cũng không nhớ lầm, Vân nhi là bởi vì hoài thai hài tử của người khác, cho nên mới muốn rời bỏ chúng ta.”
“Hài tử của người khác???”
Giọng nói của Tần Vô Song lạnh lẽo lập lại một lần, sau đó hắn hơi nheo lại đôi mắt: “Đại ca, đây là không có khả năng... Khuynh nhi nói yêu chúng ta, tối hôm qua y đã nói y yêu chúng ta, không phải sao??? Y yêu chúng ta, sao có thể vì nam nhân khác sinh hài tử???”
Tần Vô Phong xê dịch thân thể, chỉ vào Vân Khuynh trên giường nói: “Vân nhi ở chỗ này, ngươi có thể bắt mạch cho y, lấy y thuật của ngươi nhất định sẽ không sai.”
Tần Vô Song đứng lên, chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống, nhìn Vân Khuynh, ngơ ngác nhìn, đáy mắt có chút tình tự vặn vẹo gần như điên cuồng đang tràn lan.
Hắn vươn tay, chậm rãi đem tay Vân Khuynh, từ trong chăn bông lấy ra.
Chẳng biết vì sao, Tần Vô Phong đứng bên cạnh hắn cảm thấy trên người và trong lòng mình một trận lạnh lẽo, hắn ngưng mi nhìn Tần Vô Song.
Chỉ cảm thấy Tần Vô Song sau khi nghe thấy Vân Khuynh hoài hài tử của người khác, thay đổi rất không thích hợp.
Võ công tu vi của hắn, cao hơn Tần Vô Song rất nhiều, phản phác quy chân tình tự biến hóa của người đối diện cũng không thoát khỏi cảm thụ của hắn, hắn, dĩ nhiên cảm giác được sát khí.
Dưới đáy lòng Tần Vô Phong hơi đề phòng, nhìn Tần Vô Song vươn bàn tay thon dài, kéo qua cổ tay Vân Khuynh.
Hắn vươn tay, cũng không phải bắt mạch cho Vân Khuynh, mà là vén lên ống tay áo Vân Khuynh, trên cánh tay mảnh khảnh trắng noãn của y vẫn còn vết tích tối hôm qua hắn và Tần Vô Phong lưu lại.
Tần Vô Song ngẩng đầu, nhìn Tần Vô Phong, mặt không chút biểu tình, thanh âm cũng không có bao nhiêu phập phồng, hắn nhàn nhạt nói: “Đại ca, ngươi xem, trên người Khuynh nhi còn mang theo vết tích chúng ta thương yêu y.”
Đôi mắt Tần Vô Phong buồn bã, mím môi không mở miệng.
Tần Vô Song cũng không nó gì thêm, ngón tay thon dài đặt lên cổ tay Vân Khuynh, bắt đầu bắt mạch.
Hắn nhắm mắt lại, trên khuôn mặt vẫn là đau thương thế nào cũng che giấu không xong, hắn đã biết kết quả...
Kỳ thực lúc Tần Vô Phong nói cho hắn, hắn đã tin, thế nhưng...
Hắn không muốn đối mặt...
Hắn chậm rãi siết chặt ngón tay, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Vân Khuynh bị hắn siết đến tím bầm.
Cho dù Vân Khuynh còn đang trong ngủ mơ, cũng chậm rãi kháng nghị nhíu mày, Tần Vô Phong nhìn chằm chằm vào hắn, lúc đầu chỉ cho rằng hắn chỉ là nắm chắc cổ tay Vân Khuynh suy nghĩ sâu xa, nhưng thật không ngờ hắn không khống chế tốt lực đạo, tạo thành vết thương trên cổ tay Vân Khuynh.
Thẳng đến Vân Khuynh nhíu mày vùng vẫy cổ tay, Tần Vô Phong mới phát hiện.
Hắn vỗ vỗ vai Tần Vô Song: “Vô Song, buông tay.”
Tần Vô Song như là mới từ trong mộng tỉnh lại, rất nghe lời buông tay, Tần Vô Phong nhìn từng vết bầm trên tay Vân Khuynh, lại bắt đầu nhíu mày.
Tần Vô Song cúi đầu, Tần Vô Phong nhìn không thấy biểu tình của hắn, chỉ nghe thấy hắn nói: “Khuynh nhi mang thai... Khuynh nhi có hài tử của người khác... Vì sao??? Vì sao vì sao???”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt có rất nhiều tơ máu, hắn thẳng tắp, gần như điên cuồng nhìn Tần Vô Phong:
“Đại ca, đại ca, ngươi nói cho ta biết, vì sao, có hai người chúng ta thương y còn chưa đủ sao???
Vì sao, vì sao y muốn phản bội chúng ta, vì sao phải có hài tử của người khác??? Vì sao???”
Tần Vô Phong chưa từng thấy Tần Vô Song điên cuồng như vậy, Tần Vô Song là ôn nhu, là ôn văn nho nhã, là thông minh thấu tình đạt lý.
Thế nhưng, từ khi lấy Vân Khuynh, Tần Vô Song rộng rãi, thông minh thấu tình đạt lý trước kia liền hoàn toàn biến mất, hắn trở nên ích kỷ, trở nên khó có thể bình tĩnh, trở nên luống cuống...
Một lần là vì chuyện của hắn và Vân Khuynh, hắn đã hoàn toàn kiến thức tới Tần Vô Song sau khi biến hóa, thế nhưng, so với Tần Vô Song lúc này... Tần Vô Song khi đó còn không tính là dọa người, thực sự không tính dọa người.
Tần Vô Phong hít một hơi thật sâu: “Vô Song, Vân nhi là có khổ trung... Ngươi bình tĩnh, tỉnh táo lại...”
“Không, ta không thể bình tĩnh, ta không có cách nào bình tĩnh...
Đại ca, ngươi hiểu được cảm thụ của ta không, cảm thụ lặp đi lặp lại nhiều lần bị người phản bội...
Đại ca, kỳ thực ta rất hận, thực hận thực hận... Ta, ta ta... Thậm chí muốn giết y, ta không biết có phải chỉ cần y không có ý thức, y sẽ không chạy sẽ không động, mới sẽ không cả ngày muốn rời bỏ ta, mới sẽ không phản bội ta...
Tần Vô Phong nghe xong Tần Vô Song nói, thở hốc vì kinh ngạc: “Vô Song, ngươi...”
Hắn còn chưa nói xong, Tần Vô Song bỗng nhiên quay người, hai tay chăm chú siết cổ Vân Khuynh, chậm rãi bóp chặt hai tay: “Ta thực hận... Có phải giết y rồi ta sẽ an tâm không... Ta...”
“Vô Song!!!”
Tần Vô Phong bất chấp, lập tức nắm cổ tay Tần Vô Song: “Ngươi muốn làm gì, buông tay, mau buông tay, Vô Song, ngươi nhìn cho rõ, y là Vân nhi, là Vân Khuynh ngươi yêu nhất, nếu như ngươi giết y, ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận...”
Tần Vô Song đờ đẫn giương mắt nhìn Tần Vô Phong, sau đó khí lực toàn thân dường như bị rút sạch, buông tay, hai vai sụp xuống:
“Đại ca ngươi nói đúng... Ta sẽ hối hận... Không cần sau đó, ta hiện tại đã hối hận... Ta thương y như vậy, sao có thể nhẫn tâm ra tay???
Thế nhưng, ta thật là khó chịu, đại ca, ta nên làm cái gì bây giờ???
Ta còn phải thành toàn sao??? Có một còn phải có hai, có hai sau đó có phải sẽ có ba có bốn có năm nữa không???”
Gần chỉ là trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của Tần Vô Song nhìn qua tiều tụy không gì sánh được.
Tâm lực của hắn đã quá mệt mỏi.
Tần Vô Phong bị cử động vừa rồi của hắn dọa ra một thân mồ hôi lạnh, hắn nhìn trong ánh mắt Tần Vô Song có bi thương, cũng có đau khổ.
“Vô Song, tỉnh táo lại, ta liền đem toàn bộ mọi chuyện đều nói cho ngươi.”
Tần Vô Song trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng:
“Lần này, cũng là hiểu lầm sao??? Hay là bất đắc dĩ??? Nam nhân kia là ai???
Khuynh nhi rời bỏ chúng ta có phải là vì muốn tìm hắn không???”
Tần gia ba huynh đệ, thời khắc mấu chốt, có thể bình tĩnh tỉnh táo, vẫn chỉ có Tần Vô Phong.
Hắn là đại ca trong ba huynh đệ, tự ràng buộc mình đã quen, theo thói quen khắc chế thống khổ của mình, cho dù trong lòng đau nhức thiên đao vạn quả, nhưng hắn như trước vẫn có thể khiến mình bảo trì lý trí nghiêm túc tự hỏi sự tình.
Thấy Tần Vô Song khôi phục lại, Tần Vô Phong chậm rãi mở miệng nói ra lí do Tần Vô Hạ nói cho hắn.
Tần Vô Song nghe xong liền không thể khắc chế, càng thêm không khống chế được, hắn trừng mắt Tần Vô Phong, trong ánh mắt mịt mờ khó có thể nói rõ:
“Ngươi là người thứ nhất... Là ca ca của ta, hắn là người thứ hai... Là đệ đệ của ta...
Thật tốt... Thật tốt, thực sự là quá tốt...
Tình địch của ta, một người hai người, hết lần này tới lần khác toàn bộ không phải người ngoài, toàn bộ là huynh đệ của ta, ta...”
Tần Vô Song nói lập tức đứng lên, đi đến phía ngoài, trên người mang theo hơi thở sắc bén không thể che đậy.
“Vô Song, ngươi muốn làm gì???”
Tần Vô Phong vẻ mặt buồn bã, kỳ thực bọn họ cũng không sai, sai chỉ là không khống chế được cảm tình của mình mà thôi.
Tình yêu ai cũng khống chế không được, tình yêu hỗn loạn như vậy, rất thống khổ, bọn họ vốn cũng không muốn, nhưng ông trời hết lần này tới lần khác sắp xếp cho họ tình yêu như vậy...
Cho nên hắn phải tìm niềm vui trong nỗi khổ, phải nỗ lực từ trong thống khổ tìm kiếm vui sướng, khiến vui sướng lớn hơn thống khổ, khi vui sướng lớn hơn thống khổ, coi như là hạnh phúc.
Làm người, ai không có khó xử, ai không có một mặt thống khổ, mọi việc nếu quá tính toán quá để tâm vào chuyện vụn vặt sẽ rất thống khổ.
Lui một bước trời cao biển rộng, là buông tha cho mình cũng là buông tha người khác.
“Ta muốn đi tìm Tần Vô Hạ.”
Thấy Tần Vô Song hình dạng sát khí lăng nhân, Tần Vô Phong không thể mặc kệ ngồi xem, hắn từ phía sau Tần Vô Song, lập tức vươn tay điểm huyệt, đem Tần Vô Song định ở tại chỗ.
“Vô Song, ngươi còn nhớ lần trước Vân nhi đi, lúc chúng ta mất đi Vân nhi, là loại tình huống thế nào, là loại thống khổ thế nào không???
Khi đó chúng ta đã nói như thế nào, chúng ta đã quyết định như thế nào???”
Tần Vô Song đưa lưng về phía Tần Vô Phong nghe xong lời này, thoáng chốc giật mình, chuyện cũ như khói mây, một màn kia xuất hiện trong đầu hắn...