Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3103 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


“Sao lại thế này? Người của chúng ta đâu?” Phương Khiếu kêu to, Liễu Phong Cố rút kiếm ra, đâm vào người trước mặt, “Lao ra trước rồi nói sau!”



Thần sắc của năm gã Các lão trở nên đại biến, tình thế nghịch chuyển trong khoảnh khắc, bọn họ nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ thông suốt đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nguyên đám thủ hạ lúc trước an bài lại bị hoán đổi thành người của Hách Thiên Thần! Hắn từ khi nào thì biết được chuyện này, từ khi nào thì động thủ, người của bọn họ ở đâu?



Bọn họ biết Hách Thiên Thần lợi hại. Ngàn tính vạn tính, nhưng vẫn tính không lại hắn!



Binh khí giao nhau, phát ra những tiếng leng keng của kim loại, năm người bị bao vây, mặc dù công lực không tầm thường nhưng không thể đánh lại nhiều người như vậy. Cũng giống như bọn họ đã nói, người thường không có khả năng ngăn cản cùng một lúc hơn một trăm cao thủ, không bao lâu sau, đám Các lão đã bị bắt.



Năm người đều bị chế ngự, gã Các lão bị cụt tay vì giãy dụa mà dẫn đến mất máu quá nhiều làm cho sắc mặt của hắn tái nhợt, hắn không cam lòng, hướng về phía hai người gào thét, “Hách Thiên Thần! Đừng cao hứng quá sớm, ngươi chờ xem, sớm muộn gì cũng có ngày toàn bộ võ lâm đều biết ngươi và ca ca của mình….” Lời vẫn chưa dứt thì bỗng nhiên hắn lại im bặt.



Chỉ thấy cổ họng của hắn bị một con mãng xà có màu sắc rực rỡ cắn chặt, răng nanh sắc nhọn cắm thật sâu vào cổ họng của hắn, những sợi tơ máu bắn ra, lúc này đã hóa thành màu thâm đen, càng làm cho sắc mặt của hắn tái xanh, thân rắn quấn quanh trên cổ như một dải lụa hoa mỹ, sặc sỡ lóa mắt, hắn nắm lấy cổ họng của mình rồi ngã xuống, chuyện này cơ hồ chỉ xảy ra trong chớp mắt.



Bốn gã Các lão còn lại đều nhìn Hách Cửu Tiêu, không ai dám nói lung tung, Liễu Phong Cố tự hỏi là đã tính toán cẩn thận hết thảy rồi mới động thủ, nhưng không biết vì sao vẫn có sơ hở làm cho Hách Thiên Thần nhận ra, lúc này bị bắt, ngữ thanh hung độc chất vấn, “Hách Thiên Thần, ngươi làm sao biết chúng ta đã an bài? Ngươi hoán đổi người ở đây từ khi nào? Thủ hạ của bọn ta đâu?”



“Nếu như ngươi muốn hỏi là việc bố trí ở chỗ này….” Vẻ mặt ôn hòa đã lui ra, thay vào đó là mấy phần thâm trầm, “Các ngươi cũng nên biết, nếu không phải những người đó đã bị giải quyết thì ta sẽ không động thủ đối với các ngươi.”



Mắt thấy kế hoạch được an bài ổn thỏa lại hoàn toàn bị tiêu hủy, Liễu Phong Cố phi thường ảo não, không ngừng tức giận, “Hảo! Bây giờ chúng ta xem như lọt vào tay ngươi, ngươi muốn thế nào?



“Ý đồ ám sát Các chủ, ngươi nói phải bị tội gì?” Xá Kỷ bước ra từ trong đám người, đến trước mặt Hách Thiên Thần rồi hành lễ, “Bẩm Các chủ, đều đã xử lý ổn thỏa.”



Đối với Các chủ bất lợi, chỉ có chết!



Vong Sinh từ một hướng ngược lại đi ra, vẫy đi vết máu trên đao, Liễu Phong Cố lúc này mới phát hiện, binh khí trong tay của hơn một trăm người đều dính máu, thủ hạ mà bọn họ an bài ở đây quả thật đã sớm bị giết sạch, những người này…. “Nam Vô? Ngươi lại dùng người của Nam Vô để đối phó với chúng ta, ngươi đã sớm quyết định đẩy chúng ta vào chỗ chết!”




Đáy mắt của Hách Cửu Tiêu chợt hiện lên màu sắc u ám, hắn nói với Hách Thiên Thần, “Ngươi đã từng nói, nếu có người như Vệ Vô Ưu muốn gây bất lợi đối với ngươi thì ngươi sẽ tùy ý để ta xử trí.”



Sự vụ trong Thiên Cơ Các không liên quan đến người bên ngoài, mấy tên Các lão cho dù phản nghịch thì cũng không phải tội nhân tầm thường có thể sánh bằng, những lời này của Hách Cửu Tiêu có thể xem như đang can thiệp vào sự vụ trong Thiên Cơ Các. Hách Thiên Thần trầm ngâm một chút, người của Nam Vô vẫn còn đứng chầu chực, mặc dù đây không phải là mệnh lệnh của Các chủ nhưng bọn họ vẫn không dám cãi lời.



Người sáng suốt đều nhìn ra quan hệ giữa Các chủ và Huyết Ma Y thập phần tốt đẹp, huynh đệ bọn họ thất lạc nhiều năm, là thân nhân duy nhất của đối phương. Các chủ xưa nay nói một là một, nhưng nếu Huyết Ma Y mở miệng….



“Ngươi tính làm thế nào?” Hách Thiên Thần nhớ lại lời nói lúc trước, nhìn thấy sát ý trong mắt của Hách Cửu Tiêu, hắn biết cho dù Hách Cửu Tiêu hỏi ra đáp án thì cũng sẽ không buông tha cho bọn họ. Mà sự thật quả nhiên là như thế, Hách Cửu Tiêu tiến lên vài bước, rồi lần lượt quan sát từng tên Các lão.



“Các ngươi nên hối hận lúc trước chưa bị giết.” Lời nói sâu thẳm cùng ánh mắt lạnh lùng, chỉ khoảng nửa khắc đã làm cho bốn tên Các lão quên mất tình cảnh lúc này. Liễu Phong Cố quả thật cảm giác được một cỗ lãnh ý âm u lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên, bước chân vào giang hồ mấy chục năm, nhưng chưa bao giờ hắn có được một cảm giác bất lành mà so với tử vong càng khiến người ta sợ hãi hơn.



“Ngươi…” Liễu Phong Cố đã sớm biết thủ đoạn của Hách Cửu Tiêu, vì đa nghi nên hắn vẫn chưa dám nói ra những gì liên quan đến chuyện của hai huynh đệ ở trước mặt mọi người, ngay cả việc Hách Thiên Thần hại chết Ngụy Tích Lâu, hắn cũng không nhắc đến, không ngờ Hách Cửu Tiêu lại muốn hạ thủ đối với bọn họ, “Hách Thiên Thần, thả chúng ta ra! Bảo hắn dừng tay lại! Ta sẽ nói cho ngươi biết những người đó ở nơi nào!”



“Chuyện mà ta đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý, Liễu Các lão cũng không thể lật lộng, kế tiếp như thế nào thì ta sẽ không nhúng tay, các ngươi tự mình giải quyết cho tốt.” Gật đầu đồng ý với Hách Cửu Tiêu, hắn xoay lưng, liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh, sau đó ra hiệu cho thủ hạ lần lượt rút lui khỏi địa lao.



Hắn đã từng nói sẽ để cho Hách Cửu Tiêu xử trí, mà Hách Cửu Tiêu muốn làm thế nào thì cũng không quan hệ đến hắn, hắn tin tưởng Hách Cửu Tiêu có thể hỏi ra chỗ của những người đó.



Cước bộ nhẹ nhàng không một tiếng động dần dần rời xa, đám Các lão bị điểm huyệt, nhìn thấy bóng dáng thanh y đang ly khai, bọn họ muốn mở miệng nhưng lại không thể cử động, trước mắt chỉ còn lại một người là Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, trong đôi mắt không thấy một chút tình cảm, chỉ có thần sắc yêu dị đầy băng hàn.



“Đếm đến ba, nếu không có người nào nói ra thì ta sẽ làm cho các ngươi phải hối hận vì đã sống trên đời này.” Hách Cửu Tiêu chậm rãi nâng tay lên, trên tường phản chiếu một cái bóng thật lớn, bàn tay như được vươn ra từ vực sâu hắc ám, sẽ kéo bọn họ xuống địa ngục tối tăm, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.



Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Băng Ngự đã quen với chuyện này, nhưng trong lòng vẫn run rẩy, bỗng nhiên ảo giác nơi này không phải địa lao của Thiên Cơ Các mà là Vô Cực Uyển. Không phải bất luận kẻ nào cũng có thể chịu được nỗi khổ phân kinh thác mạch, mà đây chỉ mới là bắt đầu….” (phân kinh thác mạch = phân chia, xê dịch kinh mạch, kinh mạch bị nghịch chuyển)