Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3105 :

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Ánh nắng ngoài cửa sổ vây quanh bọn họ, nụ hôn này không kịch liệt như dĩ vãng nhưng lại nhẹ nhàng và dịu dàng như những tia nắng mặt trời. Hơi thoáng cắn xuống đầu lưỡi, chậm rãi thâm nhập, dây dưa, khiêu khích. Hai người chưa bao giờ nếm thử mùi vị tình yêu, lúc này lại đồng thời thần phục đối phương, chìm đắm vào nụ hôn si mê. Chờ đến khi dời môi, hai người đều không nói chuyện, chỉ nhìn sâu vào mắt của đối phương, còn mắt của mình thì lộ ra ý cười. Hách Thiên Thần ngồi thẳng lại, chuẩn bị đề bút, tiếp tục đọc hồ sơ trong Các, Hách Cửu Tiêu vẫn không buông tay của hắn ra.



“Ta còn rất nhiều điều chưa biết về quá khứ của ngươi, chuyện gì đã xảy ra với Ngụy Tích Lâu? Khi hắn sắp chết thì lại dùng đám Các lão để kiềm chế ngươi, hắn chưa bao giờ thật sự tin tưởng ngươi,” Hách Cửu Tiêu nghĩ đến chuyện trong địa lao, ngữ thanh của hắn trở nên lạnh lùng cứng rắn.



“Hắn làm sao có thể tin ta, bất quá ta chỉ là một quân cờ của hắn.” Ánh mắt của Hách Thiên dừng trên bàn tay đang giao nhau của hai người, hắn chưa từng bình tâm trầm tĩnh như vậy khi nói với người khác về quá khứ của mình, “Hắn cũng sợ ta, không thể không đề phòng ta, khi ta càng lớn thì dị năng càng mạnh, ta không gần người khác, cũng ước gì được như thế. Nhưng có một ngày, trong lúc vô ý hắn đã chạm phải tay của ta….”



Cho đến hôm nay, biểu tình lúc ấy của Ngụy Tích Lâu vẫn làm cho hắn có một chút muốn bật cười.



“Ngụy Tích Lâu lập ra Thiên Cơ Các vốn là có ý đồ đen tối, nguyên lai hắn muốn dùng những thứ này để nắm toàn bộ võ lâm trong tay, sau khi bị ta biết thì lại trở thành nhược điểm của hắn, ta góp nhặt rất nhiều tư liệu, còn có một ít bí mật không thể để lộ ra ngoài, hết thảy những gì hắn không muốn để cho người ngoài biết thì đều bị ta lần lượt thẩm tra.”



“Hắn sẽ giết ngươi.” Nam nhân trước mặt cười một cách lạnh nhạt khi nói về năm xưa, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, Hách Cửu Tiêu thấy như vậy thì cũng yên lòng. Kỳ thật hắn cũng không quá bận tâm đối với vấn đề này, đáp án đã ở ngay trước mắt.



“Hắn muốn giết ta, nhưng khi ấy hắn không phải là đối thủ của ta, ngươi cũng biết, dị năng của ta khi so chiêu là lúc có thể phát huy rất nhiều tác dụng? Ngụy Tích Lâu cũng sợ, hắn cũng là người, hắn không muốn hủy hoại thanh danh hiển hách chỉ trong chốc lát.” Trong chốn giang hồ, rất nhiều người đều xem danh dự còn quan trọng hơn sinh mạng của mình, Ngụy Tích Lâu cũng không ngoại lệ.



“Cho nên hắn không thể không chết, hắn chết thì có thể bảo toàn thanh danh của Thiên Cơ Các, cũng bảo toàn thanh danh của chính mình. Nhưng Ngụy Tích Lâu là người như thế, hắn sẽ không dễ dàng tự sát như vậy….” Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần đứng lên, hắn phát hiện Hách Thiên Thần mặc thanh y tựa hồ so với bạch y còn thuần khiết hơn. Hách Thiên Thần xoay người, hướng Hách Cửu Tiêu nhìn lại, “Khi ấy là lúc thần chí không rõ, suy nghĩ của hắn cũng sẽ đơn giản hơn nhiều, hắn đã mất tâm tư sức lực để suy nghĩ các biện pháp khác.”



“Ý của ngươi là….” Lúc này ngay cả Hách Cửu Tiêu cũng cảm thấy có một chút bất ngờ.



“Hạ dược.” Hách Thiên Thần đứng trước cửa sổ, hai chữ này rất trầm thấp. Đây là biện pháp lúc trước hắn đối phó với Ngụy Tích Lâu, vô luận kẻ nào bất tri bất giác hút vào dược khí loạn nhân tâm thì đều trở nên thất thường.




“Ngươi có biết phải làm thế nào đối với việc ngươi vừa nhìn thấy hay không?” Trầm ngâm một lát, Hách Thiên Thần chậm rãi lên tiếng, rồi cất bước.



Nghe như vậy, lại thấy Hách Thiên Thần bước đi, chỉ cần hai điểm này thì Hoa Nam Ẩn bỗng nhiên cảm thấy áp lực trên người nhất thời nhẹ bớt vài phần, biết Hách Cửu Tiêu sẽ tha cho hắn, hắn vội vàng lui ra phía sau từng bước, “Chuyện của các ngươi vốn không quan hệ đến ta.”



Lần đầu tiên nhìn thấy Hách Cửu Tiêu thì hắn liền biết người nam nhân này thật đáng sợ, đương nhiên cho đến nay hắn sẽ không quên, “Ta chỉ muốn đến đây để hỏi một chút, không ngờ…” Khẽ nhún vai, hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Như vậy thật sự rất nguy hiểm, nếu người đến không phải ta mà là kẻ khác….”



“Kẻ đó đã chết ngay lập tức.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói tiếp, không biết Cẩm Hoa Mãng bò ra từ chỗ nào, nó chiếm cứ dưới chân án thư, chằm chằm nhìn Hoa Nam Ẩn.



Hách Cửu Tiêu dùng con độc xà này để uy hiếp hắn, Hoa Nam Ẩn buồn bực đứng yên tại chỗ, “Cho dù là ta thì cũng thiếu chút nữa sẽ chết,” Nhìn Cẩm Hoa Mãng dưới đất, hắn bảo trì một khoảng cách, “Huyết Ma Y, xem trọng mãng xà của ngươi, ngộ thương ta thì cũng không sao, lỡ như nó làm bị thương đệ đệ của ngươi….” Hắn liếc mắt nhìn Hách Thiên Thần một cái.



“Nó có thể nhận biết mùi, Thiên Thần sẽ không sao.” Hắn đã cho Hách Thiên Thần uống thuốc, cho dù đụng vào Cẩm Hoa Mãng cũng không thành vấn đề.



Hoa Nam Ẩn bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra chỉ cần có hương vị trên người của ngươi, thì nó sẽ không xem kẻ đó như là địch nhân.” Hắn nói rất nhỏ, vừa nói vừa quan sát hai người bọn họ, bị hắn nói như vậy, hàm nghĩa trong lời này đột nhiên trở nên ám muội.



“Ngươi nói xong chưa?” Hách Thiên Thần không tỏ ra bất luận phản ứng gì đối với lời nói của Hoa Nam Ẩn, sắc mặt không thay đổi, hắn xoay người bước về sau án thư rồi ngồi xuống.



“Xong rồi! Xong rồi!” Không tiếp tục trêu ghẹo, Hoa Nam Ẩn nghiêm mặt nói, “Ta thấy các ngươi là muốn cùng đi Hỏa Lôi Sơn Trang, ta cũng muốn đi xem, khi nào các ngươi khởi hành?”