Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 3113 :

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Đêm dài đằng đẵng không biết đã trôi qua từ khi nào, sắc trời bừng sáng, Hách Thiên Thần ôm Hách Cửu Tiêu không buông ra, những người khác càng lúc càng ngờ vực, bọn họ đều nhớ rõ lúc trước trên giang hồ đã đồn đãi chuyện gì.



“Tìm một nơi nghỉ ngơi rồi nói sau.” Hoa Nam Ẩn đề nghị như thế, Xá Kỷ và Vong Sinh, còn có Băng Ngự đều vội vàng gật đầu, trong tình huống này, bọn họ đều sợ quan hệ giữa hai người sẽ bị người khác nhìn ra.



Hách Thiên Thần ôm lấy Hách Cửu Tiêu, không nhìn bất luận kẻ nào, hắn chỉ bước về phía trước, lập tức ra khỏi Hỏa Lôi Sơn Trang.



Nơi này đã sớm lụi bại, nay một lần nữa bị uy lực của hỏa dược càn quét sơn trang, vào ban ngày, nơi đây quả thực vô cùng thê thảm, mọi người ra khỏi sơn trang rồi quay đầu nhìn lại, đều cảm thấy đêm qua giống như một cơn ác mộng.



Người phụ nữ bị điên được Lâm Túc trông giữ, Vân Khanh ở bên cạnh chăm sóc, đám người cùng nhau hạ sơn.



Dưới núi tất nhiên là muốn cái gì thì có cái nấy, trải qua một đêm đầy căng thẳng và nguy hiểm, sau khi lấy lại tinh thần thì mới cảm thấy đã đói khát mệt lã, bọn họ muốn tìm một khách điếm để nghỉ chân, nhưng Hách Thiên Thần lại đi vào một y xá trong thành.



Y xá này chính là của Hách Cửu Tiêu, người trong y xá có thể nhận thức Huyết Ma Y, nhìn thấy Hách Cửu Tiêu bị ôm trở về như vậy thì tất cả đều trở nên ngốc lăng, cuống quýt nhường đường, Hách Thiên Thần không hề mở miệng, lưu lại một đám người rối loạn huyên náo, hắn trực tiếp đi thẳng vào bên trong.



Băng Ngự ở bên ngoài vội vàng an bài hết thảy, tình huống lần này rất đặc biệt, hắn quyết định để những khác cũng ở lại đây, y xá tốt hơn so với khách điếm, ít nhất cũng có đại phu, ngoại thương hay nội thương đều có thể thuận lợi để chữa trị.



Chờ hết thảy được an bài ổn thỏa, đã gần đến buổi trưa.



Từ khi Hách Thiên Thần ôm Hách Cửu Tiêu vào phòng, cửa phòng vẫn chưa được mở ra, người đưa cơm cũng không được phép tiến vào, bên trong yên lặng tựa như một ngôi mộ.



Hách Thiên Thần ngồi bên giường, người nằm trên giường là Hách Cửu Tiêu, tay của hắn đặt lên ngực Hách Cửu Tiêu, vừa chậm rãi vừa cẩn thận truyền chân khí, hắn không muốn xảy ra bất luận sơ xuất gì, sức người cho dù có mạnh đến mức nào thì cũng không thể so sánh với uy lực của hỏa dược, điểm này hắn rất rõ ràng.
“Nhưng nơi đó còn có Bang chủ Cái Bang Đinh Phong, Vạn Lâu chủ của Phiêu Miểu Lâu, và còn nhiều nhân sĩ hiệp nghĩa trên giang hồ, chẳng lẽ nhiều người như vậy mà vẫn không ngăn cản được tiểu nhân có mưu đồ? Hoa thiếu hiệp, ngươi cao hứng khi thấy Ngọc Điền Sơn gặp chuyện không may như vậy hay sao?” Vân Khanh ngồi thẳng lưng, ngữ thanh lộ vẻ khiển trách, nàng không quen cách nói chuyện của Hoa Nam Ẩn.



Hoa Nam Ẩn vốn hay nói đùa, nghe nàng nói như vậy thì liền cười ha ha, “Cách nghĩ của Vân Khanh cô nương khiến tại hạ quả thật phải bội phục, trách không được ngươi lại nghĩ rằng thỉnh thiên hạ cao thủ thì có thể giải quyết mối họa Hồng Nhan. Đừng bảo với ta là ngươi cũng nghĩ người trong thiên hạ hảo tâm như ngươi nga? Cái gọi là danh môn chánh phái, chẳng lẽ sẽ không bao giờ có ý đồ?” Hắn hừ cười từ trong mũi, “Thật sự là chê cười.”



“Ngươi….” Vân Trung Tiên Tử xưa nay được người đời nịnh hót tâng bốc, chưa bao giờ bị chế nhạo như vậy, lập tức liền lạnh mặt.



“Lửa, lại là lửa, cháy! Cháy!” Ngay khi bầu không khí đang gượng gạo, người phụ nữ kia được hạ nhân dẫn đến, nàng không chịu để cho người ta rửa mặt chải tóc, vẫn là một thân lôi thôi bẩn thỉu, giọng nói khàn khàn như quỷ mị, thoáng chốc làm cho người ta nhớ đến Hỏa Lôi Sơn Trang.



Chuyện ma quái trong Hỏa Lôi Sơn Trang, con Quỷ đang ở ngay trước mặt bọn họ.



Nàng kêu lên vài tiếng rồi chậm rãi quan sát xung quanh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Hách Thiên Thần rồi chuyển sang Hách Cửu Tiêu, sau đó đứng trước mặt hai người bọn họ, rồi bỗng nhiên xuất thần bất động.



“Đến tột cùng ngươi là ai?” Siết chặt tay vịn trên ghế, Hách Thiên Thần nhìn vào mắt nàng, thần sắc trong đôi mắt rất giống mẫu thân Diễm Âm của bọn họ.



“Nàng là thê tử của Công Tôn Nam Tinh.” Tiếng bước chân vang lên, là Long Ưng Song Kiệt, Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác nghỉ ngơi một chút rồi sau đó lập tức ra ngoài điều tra, nay đã trở về, vừa vào cửa thì nghe thấy câu hỏi của Hách Thiên Thần, bọn hắn giơ lên một tờ giấy.



“Chúng ta đi hỏi người khắp xung quanh.” Mộc Hàn Giác đưa lên tư liệu đã ghi chép trên trang giấy, Hách Thiên Thần không tiếp nhận, chờ Hách Cửu Tiêu cầm lấy thì hắn mới tiếp nhận từ trong tay của Hách Cửu Tiêu.



Mộc Hàn Giác cảm thấy khó hiểu, Mộc Thương Nhai không hề lưu ý, hắn chỉ vào người phụ nữ đang sững sờ đứng bất động trước mặt mọi người, “Chúng ta hỏi những người lân cận, nhưng không ai biết trong Hỏa Lôi Sơn Trang có nữ chủ nhân hay không, chỉ nghe nói Công Tôn Nam Tinh khi kiến tạo sơn trang thì liền sai người đặt thêm lưới sắt vào từng gian phòng, bên ngoài cũng thiết kế rất nhiều cửa sắt, dường như không muốn làm cho người ta đi ra ngoài.”